Khoảng bảy giờ tối, khi màn đêm bắt đầu buông xuống. Đáng lẽ đây là khoảng thời gian yên tĩnh nhất, nhưng ở khu vực này lại có một chút bất ổn.
Dưới sắc trời mờ ảo, những bóng dáng kia trông rất vội vã, trong tay bọn họ cầm theo những chiếc đèn pin sáng rực, cùng một tấm ảnh in màu.
Đó là bức ảnh một người phụ nữ mặc chiếc váy mùa hè mới nhất của Chanel, áo không cổ màu trắng, cùng với chiếc váy dài rộng màu tím nhạt, mang một đôi giày bệt màu đen. Gương mặt tinh xảo, mái tóc dài uốn xoăn đen mềm mại dài tới thắt lưng...
"Xin chào, xin hỏi anh có thấy cô gái này không..."
"Nếu có bất kỳ ấn tượng nào xin hãy cung cấp thông tin cho chúng tôi biết, chúng tôi sẽ trả thù lao..."
Đêm nay ở khu phố cũ Cẩm Tú này mà nói, bỗng dưng náo nhiệt một cách khác thường. Một đám đàn ông cao lớn xa lạ, mang theo vẻ nghiêm túc hỏi về thông tin của một người phụ nữ.
Cư dân trong khu cũ đều náo động, trong lòng ai cũng đang nghiêm túc suy nghĩ, bởi vì nghe nói nếu tìm được người phụ nữ này thì đối phương sẽ vô cùng hào phóng chi ra một triệu. Đây quả là một số tiền lớn mà.
"Người phụ nữ này có lai lịch gì vậy?" Điều này thực sự khiến mọi người tò mò.
Mà lúc này, cô gái mặc áo không cổ màu trắng kèm váy suông tím nhạt kia đang ở bên trong một gian phòng cũ lợp ngói, trên mặt Trần Tử Huyên đầy vẻ lúng túng, đang cố gắng nói chuyện với bà cụ trước mặt.
"Cháu chỉ tình cờ gặp cháu trai của bà ở công viên thôi, thuận đường đưa cậu ấy trở về nhà... Không cần nấu cơm cho cháu, cháu phải đi..."
"Ở đây bà có điện thoại không ạ?"
Trần Tử Huyên nói tiếng phổ thông, sau đó đưa tay lên tai ra hiệu động tác muốn gọi điện thoại, nói: "Cháu muốn gọi điện thoại về nhà, sợ người nhà tìm cháu..."
Bà cụ trước mặt cô khoảng chừng bảy mươi tuổi, bà ăn mặc giản dị, sạch sẽ, cười hiền hậu, nói: "Cháu cứ ngồi đó một lát, bữa tối sẽ được dọn ra ngay."
Trần Tử Huyên có muốn suy sụp, cô không thể giao tiếp với cụ bà này được.
Cô nhìn ngoài cửa, sắc trời đã tối sầm lại, đáy lòng càng ngày càng hoảng sợ. Cô không ngừng nhấn mạnh, mong đối phương có thể hiểu ý của cô, cô nói: “Cháu muốn gọi điện thoại, bà có điện thoại không? Điện thoại!"
"Cháu trai của bà rất hiếu động, cảm ơn cháu đã đưa nó về..."
Nhưng người kia vẫn luôn nói cảm ơn cô, nói xong, bà cụ lại đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, mặt đầy hưng phấn xoay người đi ra khỏi cửa, vừa đi vừa lẩm bẩm: "... Bà phải đi bắt một con gà trống lớn tí để lát nữa cháu mang về nhà ăn."
Nói gì vậy chứ!
Trần Tử Huyên chỉ nghe được bà nói cái gì mà 'gà trống'.
"Cháu không cần gà đâu, cháu phải về đây." Trần Tử Huyên ngồi trên chiếc ghế gỗ trong phòng khách nhỏ, vẻ mặt có chút lo lắng bất an.
"Chị ơi."
Một giọng nói trẻ con vang lên, cậu bé ba tuổi dùng bàn tay mũm mĩm cầm quả táo giơ lên thật cao, đưa tới trước mặt cô. Mỉm cười ngốc nghếch, trông có hơi ngượng ngùng.
Trần Tử Huyên nhìn đứa bé dưới chân cô, cầm lấy quả táo, đáp lại: "Cảm ơn." Nhưng cô thực sự không có cảm giác thèm ăn.
Buổi chiều, lúc cô còn đang hờn dỗi ở trong công viên nhỏ đó, chợt nghe thấy tiếng trẻ con khóc. Vì tò mò, cô liền đi về hướng phát ra âm thanh.
Sau đó, cô tìm thấy được đứa bé này dưới chân một chiếc cầu trượt đổ nát ở góc bên phải của công viên.
Lúc đầu, cô còn tưởng rằng đứa bé này té bị thương, cô cẩn thận tiến lại gần cậu bé. May mắn phát hiện được đứa trẻ này không bị thương, nhưng không may là cô dường như bị vướng vào đó.
Trần Tử Huyên không biết an ủi người khác, cho dù đối phương chỉ là một đứa trẻ ba tuổi, cô cũng có chút luống cuống.
Suy nghĩ đầu tiên của cô là báo cảnh sát, giao cho bọn họ xử lý. Nhưng giây tiếp theo, cô đã vô cùng tức giận khi phát hiện ra mình để quên điện thoại di động trong xe ô tô của Nguyễn Chi Vũ.
"Có phải cháu ở gần đây không, để cô đưa cháu về nhà." Cô ngồi xổm xuống, để ngang tầm mắt với cậu bé.
Cậu bé dường như có thể nghe hiểu lời của cô, đại khái thấy xung quanh không có ai cả, lại khóc mệt người. Cậu bé bò dậy, đôi bàn tay nhỏ mập mạp níu lấy cô.
Sau đó không biết quanh quẹo thế nào, Trần Tử Huyên lại đến nơi này, vinh quang lạc đường.
Bây giờ cô muốn đi, cũng không biết phải đi con đường nào...
Ngoài cửa đêm dần khuya khoắt, điều này làm cô càng thêm bất an, không lâu sau bà cụ bước vào, trên tay phải cầm một con gà trống to chừng mười cân.1
"Cho cháu mang về nhà...."
Một lớn trực tiếp được đưa tới trước mặt Trần Tử Huyên, cô hơi sững sờ trợn mắt, trên tay còn chưa kịp đón nó thì ngoài cửa đột nhiên vang lên một loạt tiếng gà bay chó sủa.
Mười mấy chiếc xe thể ȶᏂασ màu đen nhanh chóng tiến vào trong khu phố cũ ở vùng nɠɵạı ô này, làm xáo trộn sự yên bình và tĩnh lặng của nơi đây.1
Kít...
Tiếng phanh xe vang lên chói tai, đèn pha được mở ở cường độ cao, chỉ một thoáng thôi mà bóng tối đó đã bừng sáng như ban ngày.
Những người ngồi trong nhà hoảng sợ nhìn ra, con gà trống lớn trước mặt bay lên, dường như cũng bị hù dọa, bất an kêu lên.
Đứa nhỏ bị giật mình khóc lớn, vẻ mặt bà cụ đầy sợ hãi luống cuống nhìn đám đàn ông vạm vỡ xa lạ xông vào nhà của mình. Bà hoảng sợ ôm chặt đứa nhỏ trong tay, ngồi xổm dưới đất run rẩy.
"Anh, các anh định làm gì!"
Sắc mặt Trần Tử Huyên đầy khẩn trương, cô nhìn đám đàn ông trước mắt, lập tức đứng lên từ trên ghế gỗ.
Tuy nhiên, cô vừa mở miệng ra nói xong, ngoài cửa liền xuất hiện bóng dáng quen thuộc.
Vẻ mặt cô hơi sững sờ trong chốc lát, mà trái ngược với vẻ mặt của cô, trông Nguyễn Chi Vũ lại không có cảm xúc, hai hàng vệ sĩ ở bên cạnh nhường đường cho anh. Anh từng bước một đến gần cô.
Trần Tử Huyên muốn nói gì đó, nhưng... có lẽ bởi vì ánh đèn pha bên ngoài ngôi nhà quá chói mắt, hoặc có lẽ dáng vẻ đột ngột xuất hiện này làm cho cô choáng váng, dường như anh...
Rất giận dữ.
"Anh làm gì vậy!"
Cô bị anh giữ lấy cổ tay, trực tiếp kéo ra ngoài. Sức lực kia của anh vô cùng lớn, siết cổ tay cô đau nhức đến nỗi gần như sắp đứt ra. Sắc mặt cô trắng bệch, theo bản năng cô vùng vẫy muốn hất tay anh ra.
"Nguyễn Chi Vũ, buông tôi ra."
"Đau quá..."
Bước ra khỏi ngôi nhà lợp ngói kia, trên đỉnh đầu rải rác ánh sao. Bên đường ở đây bùn đất, xung quanh đều là cỏ dại và sỏi đá, phía sau là một đồng ruộng lớn. Đêm yên tĩnh ở một nơi như vậy, không có đèn đường, trông có hơi hoang vắng.
"Buông ra, anh dẫn tôi đi đâu..."
Giọng nói của Trần Tử Huyên càng lúc càng sợ hãi, bị anh mạnh mẽ lôi đi, cả đường đi về phía trước... Trước mắt là khoảng không gian tối đen, có hơi âm u, những cọng rơm bị gió thổi bay lên cao, giống như bóng dáng của ma quỷ vậy.
Nhưng người đàn ông cao lớn trước mặt lại mím chặt môi, không nói lời nào. Dưới ánh trăng mát lạnh, khuôn mặt anh vô cùng lạnh lùng, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng, con ngươi tối đen như mực, kéo cô bước về phía ruộng lúa nước...
Lực đa͙σ gắt gao nắm chặt tay cô, không có chút lưu tình nào cả. Ngược lại bởi vì giọng nói của cô mà càng tức giận hơn nữa, cứ thế siết chặt cổ tay kéo cô bước đi.
"Nguyễn Chi Vũ, anh làm sao vậy, buông tay tôi ra, buông tay tôi ra, tôi không muốn đi nữa..."
Giọng nói của cô bị đè nén lại, mang theo sự nức nở. Cô rất sợ bóng tối, đặc biệt sợ: "Anh muốn làm gì vậy, buông tôi ra, tôi không muốn đi nữa..." Cô ngay cả ngủ cũng phải bật đèn đầu giường, nếu không nhất định sẽ gặp phải ác mộng.
Đây là ruộng lúa nước, khi bước chân của cô đạp phải bùn trong ruộng lúa nước. Có lẽ bởi vì là ban đêm nên ruộng lúa này nhìn vô cùng âm u đáng sợ. Mỗi một bước đi, đều mang theo cảm giác lành lạnh, khiến cô không khỏi run rẩy.
Cô lập tức nhớ tới lúc trước, lần đó suýt nữa chết cô đã chết trên ruộng lúa giống thế này. Cũng là một đêm tối mờ mịt u ám như thế này...
"Không!"
"Buông tôi ra, tôi không muốn!"
Sắc mặt cô trắng bệch, hoảng sợ hét lên, dùng sức đẩy tay anh ra, muốn tránh thoát, muốn chạy trốn, thật xa...
"Đừng cái gì, vậy em muốn đi đâu!"
Người đàn ông trước mặt đột nhiên dừng bước chân lại, anh xoay người lại, đôi mắt trũng sâu nhìn thẳng vào cô. Con ngươi lạnh lẽo đến mức gần như không có nhiệt độ, nói: "Trần Tử Huyên, em sợ à? Hử, tâm trạng bây giờ của em là gì..."
Anh nhìn thẳng vào cô, cắn răng nói: "Hôm nay tôi đã tìm em cả một buổi chiều, tâm trạng cũng như vậy đấy!"1