Giống như có một vật nhỏ bằng kim loại rơi xuống sàn nhà.
Nửa đêm, Trần Tử Huyên đang mơ mơ màng màng, vốn dĩ muốn đi toilet một chút nhưng lại quên là mình đang ở nhà họ Nguyễn, lúc xoay người không cẩn thận va một phát vào tủ đầu giường.
Cô cúi đầu, xoay người nhặt lên, là một cái đồng hồ bỏ túi màu vàng.
Trần Tử Huyên nhìn đồng hồ bỏ túi trong lòng bàn tay, cả người đột nhiên tỉnh táo.
"Cái đồng hồ bỏ túi này..." Nhìn rất quen mắt!
Cái này không phải là cái đồng hồ bỏ túi trong túi cái áo khoác cô cướp của Nguyễn Chi Vũ trong đêm hôm đó sao, rõ ràng cô đã kín đáo đưa cái này cho tài xế taxi coi như phí đi đường rồi mà, tại sao nó lại ở chỗ này?
Cô cẩn thận dò xét một phen, hình như nâng cái nắp của đồng hồ bỏ túi lên, bên trong có khảm một tấm ảnh nhỏ…
“Cô đang làm cái gì thế!” Đột nhiên, một tiếng quát tháo trong trẻo lạnh lùng vang lên ngoài cửa.
Trần Tử Huyên giống như là thấp thỏm không yên, lập tức giấu đồng hồ bỏ túi trên tay ở phía sau, ngẩng đầu lên chính là trông thấy Nguyễn Chi Vũ đang bước nhanh về phía mình.
Trần Tử Huyên nhìn anh đang bước gần lại phía mình, hơn nữa đôi mắt kia còn đang hung dữ nhìn cô chằm chằm.
Không sai, ánh mắt của anh rất hung ác, giống như có chuyện gì làm anh nổi nóng.
“Lấy đồ vật ra đây!”
“Thật sự xin lỗi, lần trước không phải tôi cố ý…” Anh chuyên tâm tìm chiếc đồng hồ bỏ túi này về, chắc chắn là anh rất để ý chiếc đồng hồ này.
Nhưng lời nói áy náy của Trần Tử Huyên vừa đến miệng, Nguyễn Chi Vũ giống như đã mất hết kiên nhẫn, nhanh chóng đưa tay phải ra giữ bả vai của cô.
Bỗng nhiên, Nguyễn Chi Vũ dùng sức nằm chặt, ghìm lấy vai làm cô hơi đau nhức, anh trực tiếp cướp lấy đồng hồ bỏ túi trên tay cô.
“Trần Tử Huyên, cô thật sự cho rằng gả cho tôi, cô chính là nữ chủ nhân của nhà họ Nguyễn sao, thật đúng là thích nằm mơ giữa ban ngày!" Anh cười nhạo.1
Anh đang đứng trước mặt cô, thân hình anh tuấn và cao lớn của anh làm cô có một cảm giác nặng nề và chèn ép.
Trần Tử Huyên ngẩng đầu lên đối mặt với hai con ngươi lạnh lùng của anh, cảm thấy rất tức giận: “Anh cho rằng tôi muốn gả cho anh sao, tôi mới không…”
“Hừ, còn giả vờ thanh cao cái gì! Có người phụ nữ nào lại không muốn gả vào nhà họ Nguyễn, Trần Tử Huyên cô thật sự cho rằng mình có gì đặc biệt…”,1
Nguyễn Chi Vũ cúi đầu xuống, hung ác trừng mắt với gương mặt này, đáy mắt nặng nề kia của anh… Mang theo hồi ức.
Dường như suy nghĩ của anh đang nhớ lại một số việc.
Cơ thể bọn họ dựa sát gần như vậy khiến Trần Tử Huyên vô cùng không quen, giãy dụa muốn đẩy anh ra.
Không nói hai lời, anh liền hôn lên cánh môi của cô, động tác có chút vội vàng và gấp gáp.
Trần Tử Huyên không kịp phản ứng liền giật mình, sau khi đã hoàn hồn, cánh môi truyền đến một chút cảm giác đau, còn có chút mùi máu tươi...
Anh coi cô là người như thế nào chứ! Đáy lòng Trần Tử Huyên vừa hoảng loạn vừa bực tức.
"Thả tôi ra!"
Cô giơ lên tay phải, bỗng nhiên vung lên tát vào mặt người đàn ông ở trước mặt.
Ngay lúc cô vung tay lên, Nguyễn Chi Vũ buông lỏng cô ra, dường như giọng nói của cô đã phá vỡ hồi ức của anh.
Nguyễn Chi Vũ giữ lấy cô tay cô ở giữa không trung với tốc độ cực nhanh, lại lần nữa nhìn về phía gương mặt này của cô, đáy mắt chỉ có một mảng lạnh lùng xa cách.
"Trần Tử Huyên, biết rõ thân phận của cô, cô chỉ là phụ trách sinh con mà thôi! Đây chỉ là một cuộc giao dịch, đừng có nói chuyện tình yêu ấu trĩ với tôi, chung thủy vì người đàn ông nào đó, đây là trò chơi của người trưởng thành, ngay cả tôn nghiêm cũng không đáng một đồng."
Giọng nói của anh rất lạnh lùng, anh cởi áo khoác ra, dùng sức quăng về phía giường giống như đang rất bực bội.
... Trò chơi của người trưởng thành, tôn nghiêm cũng không đáng một đồng.
Trần Tử Huyên rất tức giận, đột nhiên bị anh áp chế ở trên giường, không có cách nào thoát ra.
Hai tay chống đỡ trước ngực anh, lòng tràn đầy lo lắng và bất an: "Đừng, đừng đụng vào tôi..."