"Có phải đang đợi điện thoại của chồng cậu không?" Chu ŧıểυ Duy nhìn người bạn của mình, trêu chọc cô: "Trần Tử Huyên à, cậu cứ như vậy mà bỏ nhà ra đi, cậu không sợ người ấy của cậu vội vã tìm khắp nơi sao?"
"... Tài xế trong nhà đưa tớ tới đây." Giọng nói của Trần Tử Huyên có hơi buồn buồn.
Chu ŧıểυ Duy nghe thấy lời của cô, lập tức kích động: "Nói cách khác, cậu thật ra là đang đợi Mark đích thân tới tiếp giá mình sao?"
Cái gì mà tiếp giá chứ, cô cũng không phải là hoàng đế đi tuần.
Trần Tử Huyên liếc nhìn cô ấy, trong mắt mang theo chút sát khí, nói: "Tâm trạng của tớ đang rất không tốt." Bây giờ ai trêu chọc cô, bị thương hay tàn tật cô không chịu trách nhiệm đâu đấy.
Chu ŧıểυ Duy nhìn thấy vẻ mặt tức giận này của cô, ngược lại không tim không phổi cười ra tiếng.
"Cậu đừng nói nữa, đợi lát nữa đại boss của tớ tự mình tới đây ghé thăm nơi ở khiêm tốn này của tớ, tớ còn có chút khẩn trương đây này."
Vừa nói, Chu ŧıểυ Duy vừa nghiêm túc nhìn quanh căn hộ của mình, nói: "Có phải rất lộn xộn không, có cần tớ dọn dẹp chút không..."
"Chu ŧıểυ Duy, cậu đi chết đi..."
Trần Tử Huyên nắm lấy một chiếc gối hình Bé Bọt Biển trên ghế sô pha đập vào người cô ấy. Cô đang rất phiền đây này, thân là bạn không an ủi cô mà lại còn cười trên nỗi đau của người khác nữa chứ.
Chu ŧıểυ Duy cầm lấy chiếc gối xinh xắn của mình, suy nghĩ một chút, bỗng nhiên hơi lo lắng đứng dậy, nói: "Trần Tử Huyên, cậu nói xem, lỡ như Mark mặc kệ cậu, vậy cậu làm thế nào đây?"
Nguyễn Chi Vũ ở trong lòng Chu ŧıểυ Duy có địa vị vô cùng thần thánh, còn Trần Tử Huyên nhỏ bé này chỉ là một kẻ phàm tục gan trời, còn dám ầm ĩ trước mặt anh, hơn nữa còn bỏ nhà ra đi nữa chứ.
Nam thần có rất nhiều cô gái mơ ước thèm muốn, lỡ như anh thật sự tức giận, trực tiếp đưa cô vào lãnh cung, vậy chẳng phải là rất thê lương sao. . Truyện Bách Hợp
"Trần Tử Huyên, hay là cậu nhượng bộ đi."
"Cậu gọi cho Mark nhận lỗi đi, chúng ta đều là hảo hán, sợ gì nhận lỗi. Nếu vẫn không được vậy thì cậu chỉ còn cách bán chiếu đi ôm bắp đùi người ta nũng nịu thôi. Lỡ như anh ấy thật sự không để ý tới cậu, cậu cũng đừng hối hận đấy..."
Trần Tử Huyên khinh thường lời đề nghị của cô ấy, bất chợt khen ngợi một cách khó hiểu: "Chu ŧıểυ Duy, tớ cảm thấy môi trường nơi này của cậu không tệ."
Nhìn căn hộ nhỏ được bài trí trang nhã và đơn giản này, Trần Tử Huyên đột nhiên đứng lên từ ghế sô pha, đi về phía phòng ngủ nhỏ đối diện bên kia, nhìn chiếc giường đơn 1 mét 5 bên trong.
"... Tớ quyết định ở lại căn nhà nhỏ của cậu."
"Gì cơ?"
"Này, Trần Tử Huyên đó là đồ ngủ của tớ mà... Cậu thật sự không đi sao, như vậy không được đâu. Lỡ như Mark muốn cùng tớ đòi người thì làm thế nào. Tớ ŧıểυ nhân không gánh nổi đâu."
Lời cuối cùng vừa dứt, Chu ŧıểυ Duy liều mạng hét vào trong phòng tắm: "Đồ chết bầm Trần Tử Huyên nhà cậu, nếu như chồng cậu hoài nghi tớ chứa chấp cậu, cậu nhớ giải thích cho anh ấy hiểu, ngàn vạn sai lầm đều là lỗi của cậu, đừng có liên lụy đến tớ đấy. Tớ không biết gì cả!"
Trần Tử Huyên ở trong phòng tắm đang quang minh chính đại dùng sữa tắm của Chu ŧıểυ Duy, hoàn toàn không nghe thấy tiếng than khóc ngoài cửa.
Chu ŧıểυ Duy vô cùng ghét bỏ hành động không biết xấu hổ của cô, người phụ nữ này đúng là đồ lưu manh mà.
Ông chủ làm thế nào lại vừa ý loại phụ nữ này chứ...
"... Trần Tử Huyên, cậu nghe cho kỹ đây, tớ chỉ là tôm tép làm công ăn lương thôi. Tớ với cậu không giống nhau, người lao động còn phải nhìn sắc mặt anh ấy để kiếm cơm đấy!" Chu ŧıểυ Duy dán mặt lại sát cánh cửa, vùng vẫy một chút.
"Còn chưa tắm xong nữa à, lát nữa anh ấy tới đón cậu, cậu nên thành thật đi theo anh ấy, biết chưa!"
Chu ŧıểυ Duy đã nghĩ sai rồi, thật ra thì cũng không tính là lỗi của Trần Tử Huyên, bởi vì cả đêm hôm đó Nguyễn Chi Vũ không hề đến đón cô.
Vừa vặn ngày hôm sau là cuối tuần, Chu ŧıểυ Duy cũng không cần phải đi làm, nếu là bình thường cô ấy sẽ nằm nướng trên giường để ngủ bù.
"Đừng ngủ nữa, đã 6 giờ rồi, nhanh dậy ăn sáng đi, con trai của tớ đói bụng rồi!"
Giọng nói lanh lảnh vang lên bên tai, quấy rầy giấc ngủ buổi sáng của cô ấy.
Trần Tử Huyên ở nhà họ Nguyễn đã hình thành thói quen dậy sớm, đến giờ tự nhiên tỉnh dậy. Nhất là lúc này cô đang mang thai cộng thêm tâm trạng không tốt, lại đặc biệt dễ bị đói, làm sao có thể bỏ đói con trai của cô được?
Chu ŧıểυ Duy mang theo đôi mắt gấu trúc, gương mặt hốc hác.
Ngẩng đầu nhìn về phía người phụ nữ tinh thần sáng láng ở mép giường kìa, nói: "Đại ŧıểυ thư à, bây giờ mới có 6 giờ, cậu có phải là người rừng không đấy, người hiện đại chúng tớ không dậy sớm như vậy đâu. Tớ buồn ngủ quá!" Cô ấy sống chết kéo chăn lại.
Đáng tiếc, mọi sự giãy giụa của Chu ŧıểυ Duy đều vô ích.
"Cậu có thể ăn một mình mà, cần gì phải kéo tớ dậy ăn cùng cơ chứ? Trần Tử Huyên cậu là biến thái đấy à?"
Chu ŧıểυ Duy than thở, cô ấy còn đang rất buồn ngủ, vừa mộng du vừa gặm bánh bao thịt bên cạnh.
"Tớ đã quen với việc có người ăn cùng rồi."
Vẻ mặt của Trần Tử Huyên có chút phức tạp. Nguyễn Chi Vũ quả thật dậy rất sớm, buổi tối anh thường rạng sáng mới về nhà. Nhưng mà nɠɵạı trừ những lần anh đi công tác, thời gian khác cho dù có dậy sớm đến mấy thì đúng 7 giờ rưỡi sẽ có mặt ở phòng ăn cùng cô.
Trước kia bữa sáng của ông cụ Nguyễn thường là 5 giờ sáng, từ sau khi cô đến nhà họ Nguyễn, bữa sáng dần dần đổi thành 7 giờ rưỡi. Ông cụ cũng không nói gì, mà thật ra là do Nguyễn Chi Vũ đã dựa theo thói quen làm việc và nghỉ ngơi của cô.
"Trần Tử Huyên, hôm nay cậu có về không?"
"Cậu không thể như vậy được, vợ chồng nhất định sẽ có lúc xảy ra cãi vã, cậu bỏ nhà đi như vậy là không đúng." Chu ŧıểυ Duy ở bên cạnh không ngừng dạy dỗ cô.
Tối hôm qua, hai người cùng nằm trên chiếc giường 1m5, vốn là ở đâu cũng được, miễn là ngủ được thôi. Nhưng không biết có phải là Trần Tử Huyên đã quen với chiếc giường lớn 2 mét ở nhà họ Nguyễn rồi hay không, mà tối qua nhiều lần Chu ŧıểυ Diu đã bị cô lấn đến sát mép giường, thiếu chút nữa lăn xuống đất.
"Trần Tử Huyên, cậu ngủ rất... càn quấy đấy, Mark có từng nói chưa?"
Trần Tử Huyên đang ăn mì, hàm hồ phun ra một chữ: "Chưa."
Chu ŧıểυ Duy vô cùng đau lòng, cô gái này tư thế ngủ kém như vậy, ông chủ cũng thật là không dễ dàng mà.
Sau khi ăn sáng xong, Trần Tử Huyên lại vô cùng siêng năng tìm vài dụng cụ dọn dẹp, nói rằng sẽ dọn dẹp nhà cửa cho cô bạn.
Trông có vẻ như cô đã quyết định sống ở đây một thời gian dài, sẵn sàng chiến đấu lâu dài với người đàn ông nhà mình.
Có phải muốn cô ấy mang họa không đấy! Chu ŧıểυ Duy rất bi phẫn.
"Trần Tử Huyên, cho dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta đều cần phải cùng ngồi xuống nói chuyện, không có chuyện gì là không giải quyết được cả!"
Chu ŧıểυ Duy hiếm khi mang vẻ nghiêm túc như vậy, đoạt lấy cây lau nhà trên tay cô, kéo cô ngồi xuống phòng khách nhỏ bên kia.
"Có phải Nguyễn Chi Vũ đối xử tệ bạc với cậu không?"
“Anh ấy ngược đãi cậu?
"Anh ấy tìm một người phụ nữ ở bên ngoài sao?"
Vẻ mặt Chu ŧıểυ Duy mang theo vẻ sốt sắng tiếp tục hỏi: "Có phải giống như người khác nói không, người nhà giàu lòng dạ sâu như biển, Trần Tử Huyên cậu không chịu nổi quy củ ở nơi đó sao?"
"Không phải."
Vẻ mặt của Trần Tử Huyên có chút không tự nhiên khi bị cô ấy dò xét như vậy.
"Anh ấy chuyện gì cũng không để cho tớ biết, tớ cảm thấy..."
Chu ŧıểυ Duy nghe cô nói như vậy, ngược lại có chút bất ngờ: "Nguyễn Chi Vũ không để cho cậu biết, chuyện này cũng là vì muốn tốt cho cậu thôi. Chúng ta không thể hiểu được thế giới của bọn họ tối tăm phức tạp như thế nào đâu. Tớ nói cho cậu biết, chỉ riêng việc tớ làm trong công ty thôi, những chuyện đấm đá nhau đó tớ đã gặp rất nhiều. Cho nên có lúc, tớ thật sự hâm mộ cậu chuyện gì cũng không biết cả."
"Tớ không muốn như vậy!"
Đôi mày thanh tú xinh đẹp của Trần Tử Huyên nhíu chặt lại, ánh mắt hơi rũ xuống.
"Chu ŧıểυ Duy, cậu biết tính cách của tớ mà, tớ không sợ bị tổn thương, cũng không sợ phải chịu khổ. Tớ không cần anh ấy phải chăm sóc tớ, tớ không muốn trở thành một người phụ nữ ngây ngô không biết gì..."
Cô hơi dừng lại, tay phải nắm chặt điện thoại, nhìn chằm chằm dãy số quen thuộc kia, giọng nói mang theo một phần cố chấp.
"Nếu như tớ không biết gì cả, tớ sẽ cảm thấy rất không an toàn... Nếu như có một ngày anh ấy quên đến tìm tớ, vậy thì làm sao tớ tìm được anh ấy đây..."1