"Trán bị xuất huyết quá nhiều, gãy xương đòn bên phải do va đập mạnh, huyết áp và nhịp tim hơi yếu, chức năng tim phổi xuất hiện dấu hiệu suy kiệt..."
"Cậu ấy đã từng bị tai nạn xe cộ nghiêm trọng sáu năm trước... Ngay lập tức, lập tức cử người liên lạc với các bác sĩ ở Mỹ..."
Bên tai có rất nhiều âm thành ồn ào, hỗn loạn lộn xộn.
Rầm.
Cửa phòng bị một người tức giận đá mạnh ra, giọng nói quen thuộc vang lên đầy phẫn nộ.
"Mấy tên phế vật các cậu, làm việc hiệu suất thấp quá vậy hả. Xảy ra tai nạn xe cộ lâu như vậy rồi mới phái người đi cứu viện! Con mẹ nó, nếu như cậu ấy không thể tỉnh lại, tất cả các cậu cũng đi bồi táng cả đi!"
Một tiếng vang thật lớn vang lên, người phụ nữ trên giường bệnh hoảng sợ mở mắt ra.
Trần Tử Huyên mặc áo đồng phục bệnh nhân sọc xanh trắng, sắc mặt tái nhợt, cả người run lẩy bẩy, mê mang nhìn trần nhà màu trắng trên đỉnh đầu...
Đầu óc rối bời...
"Trần Tử Huyên!"
Người đàn ông ngoài cửa phòng thấy cô tỉnh lại lập tức gấp rút chạy vào, ní: "Trần Tử Huyên, rốt cuộc lúc ấy đã xảy ra chuyện gì vậy!"
"Tại sao hai người lại bị tai nạn xe cộ?"
"Tại sao cô được đưa đến bệnh viện trước mà Chi Vũ vẫn còn ở trong xe vậy, tại sao cô lại có thể để cậu ấy ở lại, cô có biết cậu ấy bị thương nặng hơn cô nhiều không hả. Tính mạng của cậu ấy có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào đấy, tại sao cô lại có thể ích kỷ như vậy?"
Lê Hướng Bắc chạy đến trước giường bệnh, nhìn chằm chằm vẻ mặt mê mang của cô, nghiến răng nghiến lợi liên tiếp chất vấn.
Biểu cảm của cô trì trệ, ngẩng đầu nhìn Lê Hướng Bắc đang tức giận trước mắt. Trần Tử Huyên chưa từng nhìn thấy Lê Hướng Bắc tức giận như vậy. Đầu óc cô có hơi mê mang, giống như không thể nào suy nghĩ được vậy, ngơ ngác nhìn anh ta.
Lời nói vừa rồi của Lê Hướng Bắc cứ văng vẳng bên tai cô: Tính mạng của anh ấy có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.
"Nguyễn Chi Vũ...." Cô lẩm bẩm cái tên này.
Con ngươi của Trần Tử Huyên hơi co lại, cảnh tượng máu me kinh hoàng kia lại hiện lên trong đầu, làn da anh lạnh như băng, ngay cả khóe môi cô dường như vẫn còn lưu lại mùi máu của anh...
“Anh ấy, anh ấy thế nào rồi, Nguyễn Chí Vũ bây giờ...” Cô run rẩy mở miệng, hốc mắt đỏ hoe, nước mắt không khống chế được mà trào ra.
Anh ấy sao rồi?
"Trần Tử Huyên, cô cho rằng cậu ấy làm sao hả!"
Lê Hướng Bắc vô cùng tức giận nhìn về phía cô gầm lên: "Lúc đó nhất định là Nguyễn Chi Vũ đã che chở cho cô, thay cô cản xe lao tới, cô còn hỏi tôi cậu ấy thế nào... Cô cảm thấy sau tai nạn xe cộ nghiêm trọng như vậy, cậu ấy có thể thế nào!"
Cô đối mắt với anh ta, đôi đồng tử choáng váng, tim đập dữ dội.
"Có ai đó đang tung tin tức ngầm, tôi không thể đè xuống được..."
"Cho dù là ai nhân cơ hội này để chèn ép tập đoàn IP&G phải lập tức thông báo cho toàn thể cổ đông mở cuộc họp khẩn cấp, phong tỏa mọi tin tức lại. Chuyện Nguyễn Chi Vũ bị thương nặng hôn mê bất tỉnh, tuyệt đối không thể lọt ra ngoài."
Một âm thanh ồn ào truyền đến từ hành lang bệnh viện, là giọng của Bùi Hạo Nhiên, giọng điệu gấp gáp vội vàng, trái với thái độ dịu dàng thường ngày, rõ ràng anh ta cũng đang rất lo lắng.
"Cha tôi đâu! Cha tôi ở đâu rồi!" Đột nhiên ở phía bên kia thang máy, Nguyễn Ngọc Hoàn vội vàng bước tới.
với những bước chân vội vã.
Bên ngoài phòng bệnh vốn đã rất náo loạn rồi, vừa nhìn thấy Nguyễn Ngọc Hoàn đến, sắc mặt của nhóm người Bùi Hạo Nhiên vô cùng khó coi.
Lê Hướng Bắc không nhìn người phụ nữ trên giường bệnh nữa, anh ta bước ra ngoài.
Gương mặt lạnh lùng của anh ta nhìn Nguyễn Ngọc Hoàn trước mặt, nói năng không khách sáo: "Ở đây không có ai chào đón bà cả, tốt nhất bà nên rời đi ngay."
Nguyễn Ngọc Hoàn nhìn Lê Hướng Bắc ở trước mặt, cũng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nói: "Tai nạn xe cộ này của Nguyễn Chí Vũ không liên quan gì đến Dịch Kiệt cả! Tôi muốn các cậu lập tức thả nó ra!"
"Không thể nào."
Bùi Hạo Nhiên bước tới, lạnh lùng phun ra ba chữ.
Triệu Dịch Kiêt đã lái xe tông vào đuôi xe taxi của Nguyễn Chi Vũ, đây là cố ý mưu sát, bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh ta!
Nguyễn Ngọc Hoàn nhìn thái độ cứng rắn của bọn họ, đáy lòng có hơi luống cuống. Tất cả các chứng cứ đều chỉ ra việc Triệu Dịch Kiêt phạm tội là sự thật. Mà bây giờ Nguyễn Chi Vũ đang bị thương nặng, chuyện này nếu như định tội, vậy thì...
Bà ta nôn nóng quay đầu đi, lớn tiếng hỏi lão quản gia nhà họ Nguyễn bên kia: "Cha tôi đâu, ông ấy ở đâu rồi!"
"Tôi có chuyện muốn tìm ông ấy, vụ tai nạn xe cộ kia nhất định là không đơn giản như vậy. Dịch Kiệt đúng là bất hòa với Nguyễn Chi Vũ, nhưng nó sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy. Chắc chắn là Trần Tử Huyên, là người phụ nữ đó đã khiêu khích, Dịch Kiệt vô tội..."
Sắc mặt của lão quản gia nhà họ Nguyễn vô cùng nghiêm trọng, không còn vẻ thân thiện thường ngày, trầm giọng nói: "Lão gia đã bay đến Mỹ rồi."
Nguyễn Ngọc Hoàn vô cùng tức giận: "Cha tôi đến Mỹ thì bây giờ tập đoàn làm thế nào đây, còn Dịch Kiệt thì sao. Tất cả các người đều muốn đợi Nguyễn Chi Vũ khỏe lại để giải quyết vấn đề sao, nếu cậu ta chết thì..."1
Sắc mặt vệ sĩ cao to cường tráng sau lưng trở nên lạnh lùng, lập tức giơ khẩu súng trong tay lên vào sau ót bà ta.
"Chú ý lời nói của bà!" Anh ta nghiến răng đe dọa một câu.
Không ai có thể nguyền rủa cậu Nguyễn trước mặt bọn họ.
Sắc mặt Nguyễn Ngọc Hoàn nhất thời trắng bệch, khóe mắt hoảng sợ liếc nhìn khẩu súng đen bóng lạnh như băng đang ở sau đầu lẽo đen kịt ở sau đầu, nuốt nước bọt, không dám nói bậy bạ nữa.
"Lão gia cùng với thiếu gia Chi Vũ đã cùng nhau đi Mỹ rồi, những người còn lại, bao gồm cả Triệu Dịch Kiêt, tất cả những người có liên quan đến vụ tai nạn xe cộ đều bị cấm rời khỏi thành phố A." Lão quản gia nhìn thẳng vào Nguyễn Ngọc Hoàn, nói từng chữ một.
Nghiêm túc bổ sung thêm: "Trước khi thiếu gia Chi Vũ tỉnh, không được phép phạm phải sai lầm nào nữa."
Nguyễn Ngọc Hoàn hoảng sợ, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Vệ sĩ sau lưng bà ta lúc này mới miễn cưỡng rút súng trong tay xuống.
"Đại hội cổ đông không có người đáng tin cậy, tập đoàn IP&G hỗn loạn, phiên giao dịch sáng sớm hôm nay giảm mạnh. Không ai có thể ngờ rằng một vụ tai nạn xe hơi bình thường lại ảnh hưởng rộng như vậy..."
"Tiêu Kiệt, cậu lập tức thông báo cho các quản lý cấp cao, hãy nhớ tìm một người đáng tin cậy, truyền thông bên kia tôi có thể giúp kiểm soát một tay..."
Nhóm người Lê Hướng Bắc đang gấp rút thảo luận biện pháp đối phó, mà cô gái bên trong phòng bệnh chậm rãi gượng dậy ngồi dựa vào đầu giường. Cô muốn biết nhiều hơn, muốn biết nhiều tin tức về anh hơn...
"Cô ta đã tỉnh lại..."
"Cậu có hỏi tại sao Trần Tử Huyên lại được đưa đến bệnh viện trước không?"
"Chi Vũ thì sao, tại sao cô ấy lại bỏ mặc Chi Vũ..."
Rầm.
"Hỏi cô ta cũng vô ích thôi, loại người như cô ta chỉ biết quan tâm đến bản thân mình thôi..."
Cửa phòng bị Lê Hướng Bắc tức giận đóng lại.
Trần Tử Huyên ngơ ngác nhìn tấm cửa đóng chặt, cách ly âm thanh với bên ngoài. Cả căn phòng rộng rãi chỉ có một mình cô ấy, lạnh lẽo vắng ngắt.
Trong căn phòng này, không có ai để ý đến cô, không ai quan tâm đến cô.
Không có Nguyễn Chi Vũ, cô chẳng là gì cả.
Cũng giống như những lời châm chọc lúc đầu kia, nếu không phải bởi vì cô bất ngờ mang thai cốt nhục của nhà họ Nguyễn, vậy thì Trần Tử Huyên cô chẳng là gì cả, không ai thèm để ý đến cô.
Đây không phải là lúc để tủi thân, nhưng nước mắt cô không kìm được mà rơi xuống, không phải vì cô cảm thấy ủy khuất, mà chỉ là...
"Tôi rất lo lắng cho anh ấy..."
Cô cũng lo lắng cho anh ấy.
Cô không phải chỉ muốn cái danh hiệu thiếu phu nhân của nhà họ Nguyễn này, cũng không muốn anh chỉ bảo vệ cho cô, mà cô cũng rất lo lắng cho anh.1