Hắn bất chợt dừng hành động lại, nhìn lên khuôn mặt cô mà đau khổ, đặt tay lên má cô
-" Nhi Nhi, anh... Anh xin lỗi "
Cô nhanh chóng gạt bỏ cánh tay hắn ra, từ từ nói không kém phần cợt nhã
-" Thưa chủ nhân! Không phải anh luôn có ý định là phá cái thai sao lại xin lỗi tôi "
Hắn chần chừ một lúc rồi nói
-" Anh biết hối lỗi rồi, những năm tháng qua là anh sai, anh muốn sửa lại những cái sai đó! Nên Nhi Nhi, hãy cho anh cơ hội "
-" Cơ hội? Anh có biết anh đã đánh mất đi cơ hội mà tôi đã cho anh rồi không? "
-" Nhưng... /Anh đừng nói nữa,tôi là người luôn làm đúng theo quy định, bản hợp đồng đó tôi vẫn sẽ làm người tình cho anh nhưng với một điều kiện/ " cô chăn ngang lời hắn nói
-" Điều kiện gì? "
-" Trong khoảng thời gian còn lại tôi mang thai... Anh! Không được động vào tôi! "
-" Như vậy thì khác nào em đang ra lệnh cho anh "
-" Anh không đồng ý? " cô nghiêng đầu hỏi
-" Đúng "
-" Vậy thì hủy hợp đồng " cô bình thản
Hắn nghe như vậy liền đen mặt, lời nói lại trở nên lạnh lẽo, hắn lại biến thành người khác
-" Ồ, thế em không nhớ trên bản hợp đồng ghi gì à? "
-" Nếu em hủy hợp đồng thì phải đền bù gấp năm lần theo như bản hợp đồng đã quy định "
-" .... " cô bắt đầu sợ hãi lùi về sau mấy bước, hắn trở mặt nhanh thật!
-" Sao nào, em còn dám hủy? " hắn nghi hoặc hỏi
-" Tôi... /Vương Hạo! Em dám làm gì con bé là chết với chị!/ " cô còn đang lắp bắp trả lời thì bỗng có một người phụ nữ xuất hiện
Cô và hắn đều nhìn người đó mà không khỏi bất ngờ, liền đồng thanh
-" Là chị/cô! "
Người phụ nữ đó là Vương Tuyết, chị của hắn cũng là người đã giúp đỡ gia đình cô, Vương Tuyết sống ở Mỹ từ lúc còn học cấp hai mới về nước được vài năm
-" Chị, sao hôm nay chị qua đây? " hắn thấy Vương Tuyết đi vào trong nhà liền nói
-" Chị mày qua đây không được à "
-" Nhưng... " hắn chưa kịp nói Vương Tuyết đã liếc mắt nhìn hắn rồi lại quay sang đi lại phía cô mỉm cười
-" Cô Tuyết, cô và anh ta là... Chị em sao? " cô còn hơi thắc mắc về quan hệ của hai người này liền hỏi
-" Đúng, à mà đừng gọi ta là cô Tuyết mà hãy gọi ta là chị Tuyết, ta thấy ta cũng đâu già đến nỗi vậy "
-" À... Dạ vâng, chị Tuyết " cô gượng cười gật đầu nói
-" Còn nữa, hai đứa là... " Vương Tuyết nhìn qua nhìn lại hai người hỏi
-" Dạ... dạ... Bọn em là bạn của nhau ạ, học với nhau từ lúc nhỏ " hắn nhanh chóng choàng vai qua cô
-" Đúng ạ, em đến đây là để... Để.... Trao đổi một số vấn đề của công ty cậu ấy ạ " cô như hiểu được ý hắn lẻo mép nói
-" Ồ, thì ra là vậy, cũng gần tối rồi, chúng ta cùng đi ăn với nhau một bữa nào " Vương Tuyết nhìn chiếc đồng hồ đáng giá ngàn vạn của mình rồi ngước lên nhìn hai người nói rồi đẩy cả hai ra ngoài xe
Một hồi sau, họ tới một nhà hàng hải sản có màu chủ đa͙σ là xanh dương và trắng làm tôn lên vẻ tươi mát, bắt mắt. Vào trong nhà hàng, thứ đầu tiên đập vào mắt của phụ nữ nhất là... Trai ~~ họ rất hảo soái ah ~~ cô đi vào trong mà mắt không thể rời khỏi các nhân viên phục vụ, tất cả nhân viên ở đây đều là nam nên rất thu hút các bạn gái đến đây nhưng chỉ là những người trong giới thượng lưu
Hắn thấy cô mắt cứ nhìn mấy cậu nhân viên mà liền khó chịu, kéo cô qua hắn
-" Này, đừng nhìn mãi họ chứ "
-" Hứ, tôi...khụ...tớ nhìn họ chứ phải nhìn cậu mà cậu gắt lên thế " vì có Vương Tuyết nên cả hai phải bắt buộc đổi cách xưng hô
-" Nhưng tớ không thích "
-" ... "
-" Hai đứa quan hệ cũng tốt thật " Vương Tuyết cười thầm rồi lên tiếng
-" Dạ " cô bỗng tắt nụ cười tự nhiên kia đi lại thay thế bởi một nụ cười gượng ép mà trả lời
Giá như quan hệ đó là thật, thì cô cũng không cần phải ép buộc bản thân mình