"Nhất Nhất, chúng ta là chị em tốt, vì sao cậu lại phải gạt mình, tuy rằng dung mạo của cậu thay đổi nhưng là lúm đồng tiền và nốt ruồi ở chân mày của cậu không có đổi, còn có tình cảm của cậu đối với mình, mình tin cũng không thay đổi." Nói xong, hốc mắt Uông Giai Trừng đã phiếm hồng.
Hàn Nhất Nhất cắn môi, không biết phải làm thế nào mới tốt.
Uông Giai Trừng thấy cô đã do dự, càng thêm khẳng định Tần Mạch Li chính là Hàn Nhất Nhất, cô ta lại mở ra hy vọng, gắt gao mà ôm Hàn Nhất Nhất.
"Nhất Nhất, mấy năm nay cậu đi đâu? Mình tìm thật lâu, sao cậu có thể nhẫn tâm không thèm liên hệ gì với mình chứ, có rất nhiều chuyện mình không biết tìm ai để tâm sự, trước kia có cậu ở bên cạnh nghe mình nói, nhưng là sau khi cậu đi, bên cạnh mình không còn ai làm bạn nữa, mình rât rất buồn" Nước mắt của Uông Giai Trừng ào ào chảy, thanh âm nghẹn ngào làm cho lòng Hàn Nhất Nhất cũng một trận khổ sở.
"Thực xin lỗi, Giai Trừng, mình có lỗi khổ khó nói." Hàn Nhất Nhất ôm cô ta.
"Cậu có khổ sở gì đều có thể nói cho mình biết, cậu quên chúng ta là chị em tốt sao? Chúng ta cùng nhau lớn lên, chúng ta không có chuyện gì giấu nhau cả." Hàn Nhất Nhất cam chịu khiến Uông Giai Trừng vì vui mà khóc toáng lên.
"Giai Trừng, hiện tại ở Hạ gia mình là Tần Mạch Li." Hàn Nhất Nhất có chút lo lắng nhìn cô ta.
"Giai Trừng, thực xin lỗi. . . . . . Thực xin lỗi, mình gả cho Thiên Triệu là có nỗi khổ." Hàn Nhất Nhất nghĩ muốn giải thích rồi lại không thể giải thích
Hà Nhất Nhất nhìn thấy khuôn mặt tươi rói của cô ta, cười đến là khờ dại, cô cảm thấy thật vui mừng, nhưng là chuyện cô ta lôi cô xuống dưới lầu lại làm cho cô lo lắng không biết có nên nhắc nhở hay không.
"Nhất Nhất không phải cậu không tin mình đấy chứ?" nhìn thấy bộ dáng khi nói chuyện của cô, Uông Giai Trừng hỏi.
"Sao lại có chuyện đó chứ, nếu không tin cậu mình cũng sẽ không thừa nhận." Hàn Nhất Nhất cười, cô cảm thấy vẫn có chút khó hiểu, cô muốn cho Uông Giai Trừng có một chút không gian, mà cô cũng tin tưởng Uông Giai Trừng là không thật lòng.
Hai chị em tốt nhìn hoàn hảo như lúc ban đầu nhưng là trong lòng ai cũng có chút ngăn cách.
--------
Ngải Châu Bích có được tin tức khẳng định từ Uông Giai Trừng sau, không chút do dự đi đến chỗ của Hạ phu nhân.
Hạ phu nhân nhìn thấy Ngải Chau bích xông tới, sắc mặt có chút khó coi: "Tìm tôi có chuyện gì sao? Lần sau khi vào nhớ phải gõ cửa."
"Tôi tới tìm bà, là muốn nói cho bà một việc." Ngải Châu Bích đắc ý nhìn bà ta.
"Nói đi, chuyện gì!" Sắc mặt của bà vẫn khó nhìn như trước.
"Ở đây có một ấm trà hai ta ngồi xuống từ từ nói chuyện." Nói xong, bà ta tự rót cho mình một chén, rồi lại rót cho Hạ phu nhân.
"Tôi không có tâm tình cùng bà uống trà, nếu không có việc gì bà đi đi thôi, tôi còn có chuyện gì phải làm." Hạ phu nhân hơi hơi tức giận nói.
"Tôi đến đây chính là muốn nói cho bà biết Tần Mạch Li chính là Hàn Nhất Nhất." Ngải Châu Bích nhìn bà ta, không nhanh không chậm nói.
"Bà nói bậy bạ gì đó, Tần Mạch Li và Hàn Nhất Nhất hai khuôn mặt khác nhau, tôi cũng không có tâm tình nghe bà nói hưu nói vượn, nếu bà nhàn hạ quá có thể đi chơi với cháu nội của bà đi." Hạ phu nhân không muốn nghe nữa, Tần Mạch Li là Hàn Nhất Nhất chuyện này chỉ có thể một mình bà biết được.
"Bà có ý gì?" mắt Ngải Châu Bích liếc nhìn con dao gọt hoa quả trên bàn, có thể mình sẽ ra tay nhanh hơn chút, cùng bà ta sống mái một phen.
"Hàn Nhất Nhất quả là con gái của lão gia, nhưng là Thiên Triệu không phải con trai của lão gia, cho nên chúng nó không phải loạn luân." Hạ phu nhân trợ lớn mắt vô cùng dữ tợn.
"Bà . . ." sau khi nghe được quả thực Ngải Châu Bích đã kinh hãi trợn ngược mắt, "Bà điên rồi cư nhiên dám lấy loại con hoang để lừa lão gia." Nói xong bà ta đứng dậy lùi về phía sau, từng bước một hướng tới con dao trên bàn.
"Tôi còn muốn nói cho bà một chuyện nữa."
"Chuyện gì?" Ngải châu bích tận lực làm cho bản thân ổn định, bàn tay luồn ra sau tìm con dao gọt quả.
"Con trai bà Hạ Thiên Cơ tuyệt đối sẽ không có đường về Hạ gia, bởi vì tôi đã hạ lệnh tử, con bà phải chết." Hạ phu nhân âm ngoan nhìn bà ta, "Mà bà, cũng phải chết không phải nghi ngờ gì nữa, bởi vì bà biết quá nhiều chuyện không nên biết."
Nói vừa xong, Hạ phu nhân liền bóp cò.
"Cạch." Một tiếng không lớn lắm vang lên, cho thấy súng đã được lắp giảm thanh.
"A. . . . . ."
Thời điểm Hạ phu nhân bóp cò thì cũng chính là lúc Ngải Châu Bích dùng dao đâm thật mạnh vào vụng bà nhưng chung quy thì súng vẫn nhanh hơn đao.
Hạ phu nhân nhân bị thương, thân thể cũng ngã xuống, súng lục cũng văng ra khỏi tay, bà muốn gọi người tới cứu, chính là chưa chờ đến khi bà kịp vươn tay ra đã có một bóng người đi tới trước mặt bà.
Bà ta vui sướng mà kêu lên: "Mau gọi bác sĩ." Người kia do dự một hồi, nhìn thất ánh mắt cầu xin muốn sống sót của Hạ phu nhân. Bà ta lại lựa chọn đem con dao đang cắm vào bụng Hạ phu nhân đâm sâu vào hơn nữa .