Chiêu này quả nhiên có hiệu quả, Duy Thần rốt cuộc hơi tỉnh táo lại. Tần Mật Mật ngước mắt nhìn người đàn ông đang bị tổn thương này dùng giọng điệu cẩn thận nói: “Anh nghe cho kỹ, tôi………không phải là Trình Mạn Mạn.”
“Cái gì?” Duy Thần giật mình, vẻ mặt kinh ngạc nhìn cô.
“Tôi thật sự không phải là Trình Mạn Mạn, tên tôi là Tần Mật Mật.”
“Mạn Mạn,” Duy Thần mới nghe được vế đầu, hai mắt đã ẩm ướt: “Chẳng lẽ em vì muốn tránh anh mà ngay bản thân mình cũng không thừa nhận? Tại sao em muốn lừa mình dối người, em nói cho anh biết đi, có phải em vào nhà họ Khương rồi nên không còn là Trình Mạn Mạn nữa phải không?”
“Tôi thật sự không phải là Trình Mạn Mạn, tôi là Tần Mật Mật, tôi là người thay thế cho cô ấy gả cho Khương Thiên Hạo. Chuyện này nói ra rất dài dòng, tôi là Mạn Mạn là bạn thân, không biết vì sao tôi và cô càng lớn càng giống nhau, cho nên người ngoài nhìn vào tưởng hai chúng tôi là chị em sinh đôi. Vì giống nhau nên tôi hay thay cô ấy giải quyết những chuyện phiền phức, lần này cũng vậy, cũng vì cô ấy, Trình Mạn Mạn đại ŧıểυ thư không chịu gả cho Khương Thiên Hạo nên tôi mới đi. Mà lý do cô ấy làm vậy là phải đi tìm anh, bởi vì, người cô ấy yêu là anh.”
Nhìn Duy Thần nhẫn nại nghe giải thích khiến cô tưởng mình đã nói rõ ràng, anh ta cũng đã hiểu. Không ngờ………….
“Mạn Mạn, em điên rồi, em nhất định là chịu uất ức rất lớn nên điên rồi. Em nói cho anh biết, có phải Khương Thiên Hạo ỷ thế hiếp người không? Anh có nghe nói hắn chẳng những thuộc phần khủng bố mà còn liên quan đến Mafia. Có phải do hắn uy hiếp em nên em mới biến mình thành như vậy? Anh biết rõ, nhất định áp lực tâm lý của em rất lớn……………..”
“Tôi nói thật mà………….”
“Mạn Mạn………………Anh cầu xin em hãy trở về bên cạnh anh. Cho dù tập đoàn C có lớn cỡ nào đi nữa cũng không sợ, anh biết em rất thích anh……..anh vẫn rất tin tưởng em.”
“Tôi không phải Trình Mạn Mạn, phải nói mấy lần anh mới hiểu đây?” Tần Mật Mật cực kỳ tức giận: “Trình Mạn Mạn thật đã…………….đã chết!”
“Mạn Mạn, em không nên tự nguyền rủa bản thân được không?”
“Tôi có nhân chứng, chứng minh Trình Mạn Mạn thật đã chết rồi.”
“Anh yêu em.”
Xong rồi, tên Duy Thần này hoàn toàn không tin tưởng lời nói của cô.
“Anh nhất định bắt em phải đối mặt với thực tế.” Duy Thần nói xong đột nhiên ôm lấy cô, điên cuồng hôn tới tấp.
Hành động khiến mặt Tần Mật Mật sợ trắng bệch, trong lúc này cô lại nghĩ đến Khương Thiên Hạo…..Cô lấy hết sức đẩy hắn ra, giơ tay cho hắn một cái tát thật mạnh. Mãi cho đến giờ này cô mới hiểu ra, thì ra tim của cô, đã bị Khương Thiên Hạo lấy mất rồi………..
“Anh làm vậy không sợ phụ lòng Mạn Mạn sao?” Cô lớn tiếng trách mắng Duy Thần “Cô ấy dưới suối vàng mà biết nhất định sẽ vô cùng tức tưởi.”
Những lời này cuối cùng cũng khiến Duy Thần cảm thấy có gì đó không đúng: “Cô………..thật sự không phải Mạn Mạn? Tại sao lại giống Mạn Mạn đến vậy?”
Tần Mật Mật cũng muốn biết tại sao cô và Mạn Mạn lại giống nhau như thế, có lúc cô cũng nghi ngờ có phải mình là con gái của Trình Chấn Hồng hay Trình Mạn Mạn là con gái của Tần Bối Bối.
“Xin thả tôi ra đi!” Cô cầu khẩn Duy Thần “Tôi thật sự không phải là Mạn Mạn.”
“Cô chứng minh như thế nào?”
“Tôi lấy chứng minh nhân dân cho anh xem.” Nói xong cô liền nghĩ đến, vì tránh cho nhà họ Khương nghi ngờ cô đã đổi chứng minh nhân dân thành Trình Mạn Mạn rồi.
“Trừ khi cô gặp Trình Chấn Hồng, ông ấy không thể nào không nhận ra con gái mình.” “Không được!”
“Thật sự là cô đang chột dạ.”
Cô nghĩ nếu bác Thẩm phát hiện cô không phải là Trình Mạn Mạn sẽ biết con gái mình đã vắng mặt trên thế giới này rồi, vậy thì tàn cuộc sau này phải dọn dẹp như thế nào đây? Bác Thẩm có thể sẽ lập tức nói rõ với nhà họ Khương sau đó lập tức dừng lại hợp tác giữa hai nhà, bác Thẩm cũng sẽ vì sự thật này mà đau buồn muốn chết……..