Biệt thự nguy nga cổ điển lẩn khuất trong khu rừng rậm rạp, sát bên cạnh là thành phố, nơi này vô cùng tráng lệ, vắng lặng trong sương mờ càng làm cho người ta có cảm giác vô cùng thần bí.
Đỉnh cao nhất của biệt thự vươn lên gần kề chân trời, tựa như chạm mây, dưới ánh trăng mờ ảo đêm đen, càng toát lên vẻ lạnh lẽo khiến người khác không dám đến gần mà chỉ có thể nhìn ngắm từ xa.
Nóng.
Nóng đến mức không thể nào thở nổi.
Trên chiếc giường King size bed (giường cỡ lớn) được làm bằng gỗ quý lấy sắc đen làm chủ đạo kết hợp với những họa tiết theo phong cách cổ khiến không gian càng trở lên thần bí, một cô gái trẻ đang ngủ say, khoác trên cơ thể mềm mại duyên dáng ấy là chiếc váy màu đỏ ôm sát cơ thể vô cùng mỹ miều, từng giọt từng giọt mồ hôi lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp của cô xuống dưới khóe môi mỏng manh.
Mồ hôi đã thấm ướt ra chiếc váy, tạo nên khung cảnh vô cùng quyến rũ.
"Ưm, nóng quá..."
Mạc Thủy Linh ưm một tiếng, từ trong cơn mê mơ màng tỉnh dậy.
Thứ lọt vào tầm mắt cô là một căn phòng xa hoa nhưng âm u, cô đưa mắt lên bức tranh Thủy mặc mà cô nhìn không rõ lắm đang được treo trên tường.
Đây là nơi nào?
Cô mơ hồ đảo mắt nhìn chung quanh.
Chỉ thấy đang ngồi ở một góc trên sô pha là một người đàn ông, dáng người cao lớn, ngón tay trắng ngần đang đung đưa ly rượu vang.
"Anh là ai? Nơi này sao lại nóng như vậy? Có thể tắt máy điều hòa đi được không?"
Vừa nói dứt lời, Mạc Thủy Linh mới phát hiện giọng nói của mình đã yếu đi rất nhiều, giống như vừa bị bệnh rất nặng vậy.
Nóng quá.
"Nếu như cô còn không tỉnh, tôi sẽ chỉnh nhiệt độ nơi này lên như lò thiêu khiến cô sống không bằng chết."
Một giọng nam từ trong phòng vang lên, ngữ khí vô cùng hung hăng khiến người khác cảm thấy sợ hãi.
“Sống không bằng chết?”
Tinh thần của Mạc Thủy Linh vô cùng hoảng loạn, mồ hôi rơi xuống, làm mờ đi tầm mắt của cô.
Bên tai truyền đến tiếng bước chân vững vàng.
Mạc Thủy Linh thấy cổ khát khô, chiếc váy khoét sâu, nhàn nhạt lộ ra một mảnh bộ ngực và xương quai xanh tinh xảo, trên khuôn mặt cô lấm tấm mồ hôi, ngước nhìn lên liền trông thấy một ánh mắt sắc bén như chim ưng.
Người đàn ông đứng trước giường cô, mặc trên mình chiếc áo sơ mi màu đen, phía cổ áo không gài kín để lộ ra khuôn ngực săn chắc, làm cho người khác hít thở không thông, ngũ quan tinh xảo, đôi mày kiếm sắc bén, chiếc mũi thẳng tắp cùng đôi môi mỏng hơi mở ra, dưới ánh đèn mờ
vẻ đẹp của hắn càng tà mị hấp dẫn trí mạng.
Trong căn phòng này rõ ràng rất nóng, nhưng trên khuôn mặt người đàn ông đó lại chẳng có giọt mồ hôi nào mà vô cùng băng lãnh.
Người đàn ông tựa như trong tranh vẽ bước ra, trông vẫn còn trẻ, không quá 30 tuổi.
Sao lại có chút quen mắt?
Đã gặp ở đâu rồi...
Trong phút chốc ngây ngốc, Mạc Thủy Linh nhìn hắn, ánh mắt mơ màng đến ngẩn ngơ, nhưng rất nhanh liền tỉnh táo trở lại, vì người đàn ông đang vung kiếm dài lên nhắm thẳng vào cô.
Ôi, đây là tình huống gì vậy?
"Anh làm gì vậy? Anh là ai? Anh muốn làm gì hả?"
Đang ngồi trên giường, Mạc Thủy Linh giật mình hoảng sợ liền lùi ra sau, nhưng người đàn ông lại từng bước tiến lại gần cô, mũi kiếm sắc lạnh đang kề cận và lướt nhẹ qua cổ cô khiến nó rướm máu.
Cô có một khuôn mặt thanh tú, ngũ quan hài hòa, khiến người nhìn có cảm giác rất dễ chịu.
Mũi kiếm chậm rãi dời xuống, đến xương quai xanh tinh xảo, đến ngực rồi sau đó là bụng cô.
Cảm giác mơ hồ như anh ta đang dùng tay vuốt ve cô.
Mạc Thủy Linh bỗng chốc không thể cử động, cứng đờ như khúc gỗ, vải lụa đỏ trên người dường như muốn rơi xuống, toàn thân toát mồ hôi lạnh, cảm giác nóng ran ban đầu giờ hoàn toàn chuyển thành lạnh toát.
"Đứa con cô đã sinh cho tôi, hiện giờ nó ở đâu?"
Cao Trạch Dương đứng trước mặt cô, sắc mặt vẫn không thay đổi,ánh mắt khẽ lướt qua bụng cô, nhanh đến mức không thể phát hiện ra, cất giọng lạnh lùng.
"Gì chứ?"
Mạc Thủy Linh liền ngơ ngác.
"Hai năm trước, cô đã sinh cho tôi một đứa con, hiện giờ nó đang ở đâu?"
Cao Trạch Dương nhấn mạnh từng chữ từng chữ một hỏi cô, ngón tay thon dài ấn lực mạnh mũi kiếm hướng về ngực cô, chỉ cách một lớp lụa mỏng.
"Con ư?"
Mạc Thủy Linh ngơ ngác mờ mịt, rất lâu sau cô mới bình tĩnh trở lại "Anh nói gì chứ?... Anh nhầm tôi với ai rồi phải không? tôi không biết anh là ai. Tôi cũng chưa từng mang thai đứa con nào hết..."