“Có phải em lại muốn quyến rũ anh không, biết mình không mặc quần áo mà lúc nào cũng như vậy.” Quan Triều Viễn nhẹ nhàng sờ lên tấm lưng mịn màng của Tô Lam.
Tô Lam lại nhanh chóng nằm xuống, cô quên mất rằng mình đang không mặc gì.
“Không sao, không muốn dậy thì không cần dậy nữa, em ở nhà với anh.”
Dù sao Tô Lam cũng không muốn dậy, lúc ở trong đoàn phim mỗi ngày cô đều dậy sớm ngủ muộn, cũng đến lúc ngủ nướng rồi.
Quan Triều Viễn dịch lại gần Tô Lam, “Tô Lam, bây giờ em muốn làm chuyện gì nhất?”
Giọng điệu của Quan Triều Viễn đột nhiên trở nên nghiêm túc, điều này khiến Tô Lam suy nghĩ rất lâu.
“Em cứ nói lời thật lòng là được, không cần cân nhắc đến anh.”
“Trả thù cho Kiêm Mặc.” Tô Lam không muốn nói dối, lại càng không muốn nói dối Quan Triều Viễn, tất cả những gì bây giờ cô làm chính là vì trả thù.
Kể cả việc cô nhận lời mời đóng “Duy Nương” cũng là vì trả thù.
“Ngoài chuyện này ra thì sao?”
Tô Lam nhẹ nhàng ôm eo Quan Triều Viễn, ngẩng đầu lên nhìn anh, “Ở bên anh, kết hôn với anh.”
Nghe thấy câu này, đương nhiên Quan Triều Viễn mở cờ trong bụng, anh cũng cảm thấy rất hài lòng.
Tô Lam nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Quan Triều Viễn, “Thật ra em rất nhớ anh.”
“Anh biết, chẳng phải đêm qua đã chứng minh rồi sao?”
Quan Triều Viễn ôm Tô Lam càng chặt hơn, “Hay là chúng ta tổ chức hôn lễ đi?”