“Tình trạng của bệnh nhân rất nguy kịch, cần phải đưa đến phòng ICU ngay!”
Sau đó y tá và bác sĩ đẩy Tô Kiêm Mặc ra, đi thẳng đến phòng ICU.
Tô Lam thấy Tô Kiêm Mặc nằm trên xe cáng cứu thương, sắc mặt trắng bệch không có chút máu.
“Kiêm Mặc!”
Y tá lập tức ngăn cô lại.
Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô Kiêm Mặc bị đẩy vào phòng ICU.
Giáo viên đi tới.
“Cô Tô, chúng tôi vô cùng xin lỗi khi sinh viên của trường xảy ra chuyện này, cô cũng đừng quá lo lắng.”
“Cô với mọi người về đi, bệnh của Kiêm Mặc cũng không phải ngày một ngày hai, tôi tin là thằng bé ở hiền thì gặp lành. Muộn thế này rồi còn làm phiền mọi người, thành thật xin lỗi.”
Tô Lam vẫn rất lịch sự.
Giáo viên cũng rất bất ngờ với sự cảm thông của Tô Lam.
Sinh viên trong trường bị đưa đến bệnh viện thì phụ huynh đã làm ầm lên từ sớm rồi, có thể còn yêu cầu nhà trường phải bồi thường.
Tất nhiên giáo viên cũng có nghe nói về Tô Lam và những tin tức kinh khủng kia.
“Cô với mọi người về đi, ở đây có tôi là được rồi, trên đường về nhớ chú ý an toàn, có cần tôi gọi xe giúp mọi người không?”