“Cậu yên tâm đi, không trách cậu đâu, mợ chủ tốt bụng lắm, cho dù sếp Quancó muốn trách cậu thì mợ chủ cũng không cho trách đâu.”
“Mợ chủ không cho thì có ích gì? Người có tiếng nói chẳng phải là sếp Quanà.”
Doãn Cẩn liếc nhìn Từ Phóng.
“Đến giờ mà vẫn không nhìn ra sao? Tất nhiên người có tiếng nói là mợ chủ rồi! Sếp Quannhà chúng ta ấy à, đừng nhìn bên ngoài hô mưa gọi gió là thế, thực ra là một người sợ vợ đấy.”
Doãn Cẩn thấp giọng nói.
“Hả? Không thể nào.” Từ Phóng vẫn không tin lắm.
Doãn Cẩn cũng không nói thêm gì với anh ta, chuyện này chỉ có thể hiểu ngầm chứ không thể giải thích bằng lời được.
Mấy cây số đường núi này Quan Triều Viễn vẫn luôn cõng Tô Lam, xe của họ đã đỗ ở bên ngoài, ra khỏi đường núi, cuối cùng cũng có thể lên xe nghỉ ngơi rồi.
Sau đó lại ngồi xe mấy tiếng nữa mới đến sân bay.
Quan Triều Viễn đã đặt vé máy bay khoang hạng nhất, lên máy bay là thu xếp ổn thỏa cho Tô Lam.
“Tô Lam, chân còn đau không?”
Tô Lam gật đầu không chút do dự.
“Vậy em ngủ một giấc đi, ngủ dậy là đến nhà rồi.”
“Anh cũng ngủ đi, anh cõng em cả đoạn đường chắc chắn rất mệt.”
“Anh không mệt, anh nhìn em ngủ.”
Tô Lam nhổm người dậy, sáp đến gần Quan Triều Viễn, hôn lên má anh.
“Ngủ đi.” Quan Triều Viễn đắp chăn cho Tô Lam.
Sau khi Tô Lam ngủ, Quan Triều Viễn quyết định đi vào toilet.