Nhưng cái tát này không phải Lâm Thanh Phượng đảnh Tô Lam mà là Tô Lam đánh Lâm Thanh Phượng.
Lần này tất cả mọi người đều ngỡ ngàng.
Đặc biệt là Tô Nhược Vân và Mộ Dung Ngọc.
Lâm Thanh Phượng đứng tại chỗ, miệng há to!
Bây giờ, sự hùng hổ kiêu ngạo của ban nãy đã hoàn toàn biến mất!
Bà ta hoàn toàn không ngờ Tô Lam lại đánh bà ta!
Trong mắt bà ta, Tô Lam là luôn là một quả hồng mềm, muốn nắn thế nào thì nắn, niết thế nào thì niết.
“Cô cô cô..”
Các bạn chọn truyen1. one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!
Lâm Thanh Phượng “cô” suốt một lúc lâu nhưng không ai nói gì.
“Bà Mộ Dung, tôi nghĩ bà hiểu lầm rồi, tôi không phải con dâu bà mà bà muốn đánh là đánh, con dâu bà ở bên kia kìa.”
Tô Lam nói rất bình tĩnh, tiện thể nhìn sang Tô Nhược Vân.
“Cô dám đánh tôi, cô mà cũng dám đánh tôi?”
Hiển nhiên Lâm Thanh Phượng vẫn chưa lấy lại tinh thần từ cái tát này!
“Tô Lam, cô đừng quá đáng, cô dám đánh bác gái à!” Tô Nhược Vân tức giận mắng!
“Ngại quá, bà ta là bác của cô chứ không phải của tôi.”
Tô Lam ra hiệu với thợ trang điểm bên cạnh, chuẩn bị rời khỏi nơi thị phi này.
“Cô đứng lại đó cho tôi, con điểm này! Chẳng có tài cán gì khác, chỉ biết dụ dỗ đàn ông thôi! Tôi nói cho cô biết, tôi sẽ không để yên cho cái tát này đâu. Cô dám đánh tối thì xem tôi có lột da róc xương cô không!”
Sau khi Lâm Thanh Phượng lấy lại tinh thần, quát mắng sau lưng Tô Lam.
Tô Lam xoay người nhìn khắp phòng trang điểm.
“Ban nãy ai là người ra tay trước, tôi tin mọi người tự biết rõ. Ai tuyên bố lột da róc xương tôi, mọi người cũng hiểu rõ.”
“Con điểm này, xem tôi.”
Lâm Thanh Phượng lại chuẩn bị ra tay nhưng bị Tô Nhược Vân ngăn lại.