Nghe Tô Lam nói vậy, Quan Triều Viễn chỉ cảm thấy lồng ngực như bị đánh mạnh một cái!
Anh lại muốn bỏ qua vấn đề này lần nữa.
Mang thai, đứa bé… ¬ Hiện giờ anh nghe thấy vấn đề này, trong lòng liền cực kì đau đớn.
Thương Tô Lam, cũng đau lòng vì đứa bé kia.
Tô Lam cụp mát xuống.
“Tôi đã hơn một tháng chưa đến kỳ rồi, khoảng thời gian trước liên tục tham gia tuyên truyền phim, không có thời gian để ý, vốn định về thì đi kiểm tra xem rốt cuộc có mang thai hay không, haiz…”
Tô Lam thở dài một hơi.
Thì ra vẫn chưa mang thai.
Đương nhiên Tô Lam thấy hụt hãng, thất vọng.
Quan Triều Viễn thấy khuôn mặt đáng thương của Tô Lam, dường như bị cắt từng khúc ruột.
Tô Lam, cô đoán không sai, cô đã mang thai, chỉ tiếc là, đứa bé của chúng ta…
Không còn nữa.
‘Viền mắt Quan Triều Viễn không kìm nổi mà hơi ươn ướt, anh cắn chặt răng.
“May là không có thai, bằng không không phải gay go rồi sao?”