Quan Triều Viễn thấy cô đã đồng ý, xoay người chuẩn bị rời đi.
“Chủ tịch Quan, sau này anh sẽ đối xử với cô ấy tốt hơn chứ?”
Quan Triều Viễn dừng bước: “Cô ấy là vợ của tôi, đương nhiên tôi sẽ đối xử tốt với cô ấy”
Nói xong, Quan Triều Viễn liền rời đi.
Chung Vũ Lăng thầm thở dài một hơi, nếu như này có thể thức tỉnh lương tâm của một người đàn ông, vậy thì cũng đáng.
Thấy biểu cảm của Quan Triều Viễn, chắc là anh cũng rất buồn.
Cô vẫn làm theo ý của Quan Triều Viễn, sửa bệnh án, chỉ lưu lại một bản bệnh án thật trong máy tính của mình, dù sao sau này có vấn đề gì, cô còn có thể xem được, đây là trách nhiệm của cô với Tô Lam.
Hôm nay là ngày Tô Kiêm Mặc đến bệnh viện kiểm tra.
Từ khi Quan Triều Viễn sai người chuyển toàn bộ bệnh án của Tô Kiêm Mặc đến bệnh viện Q.M, đồng thời do Châu Lễ Thành toàn quyền phụ trách, mỗi tháng Tô Kiêm Mặc đều sẽ đến đây điểm danh một lần.
Vì không muốn Tô Lam lo lắng, lần nào Tô Kiêm Mặc cũng tự mình đến, hoặc là đi cùng bạn học đến.
Châu Lễ Thành tự mình kiểm tra cho cậu, tất cả không có gì đáng ngại, vì thuốc của Tô Kiêm Mặc không còn nhiều nữa, còn đến phòng thuốc lấy thuốc.
Ngay khi cậu chuẩn bị quay về, bỗng phía trước có hai y tá đi tới.
“Vừa rồi Ôn phu nhân thật thê thảm, cả người đều là máu, may là cấp cứu kịp thời, bằng không chắc chắn không sống nổi”
“Trời ạ, còn không phải sao, thế nhưng, Ôn phu nhân chính là Tô Lam đó, lần trước cô ấy đến bệnh viện, tôi còn không nhận ra, tôi rất thích vai Hạ Phi Tuyết của cô ấy”
“Tôi cũng rất thích, tiếc là đến giờ vẫn không nổi lắm”
‘Tô Kiêm Mặc nghe những lời này, lập tức túm lấy cánh tay một y tá.