Nước miếng bay tứ tung, đôi tay thiếu chút nữa đã chọc lên mặt Tô Bích Xuân.
Thấy càng ngày càng có nhiều người vây xem, ánh mắt mọi người khinh thường nhìn Tô Bích Xuân.
Thậm chí còn có người chỉ trỏ vào cô ta.
Tô Bích Xuân lập tức luống cuống, giờ phút này hận không thể trực tiếp kéo Lư Tuyết Cầm đi ra ngoài.
“Đồ đàn bà điên! Xông vào nói bậy bạ gì vậy?”
“Tôi không hề biết bà, đừng có ở †rong này quấy rối, mau mau cút ra ngoài cho tôi!”
Giờ phút này, Tô Bích Xuân chỉ có thể căn chặt răng, tuyệt không nhả ra.
Ngoài việc vứt bỏ quan hệ của mình với Lư Tuyết Cầm và Tô Văn Tâm sạch sẽ, cô ta thật sự không nghĩ ra chủ ý gì khác.
Đúng lúc này, trong đám người truyền đến một tiếng răng rắc răng rắc.
Tuy rằng mấy người phóng viên ở đây không có lao đến nhiều chuyện cái gì, nhưng hiện trường nhìn thấy trò khôi hài như vậy, họ cũng hiểu được có chuyện lạ.
Vì vậy, họ lấy camera ra chuẩn bị ghi hình.
Trợ lý của Tô Bích Xuân thấy một màn như vậy, thét chói tai sắp xếp bảo na bên cạnh đi lên ngăn cản chụp ảnh.