“Không nói gì, chỉ hỏi tôi cách làm bánh quy lần trước thôi” Tô Lam trả lời thành thật.
“Bánh quy?”
Mục Nhiễm Tranh nhíu mày, anh nhớ lần trước khi Quan Triều Viễn đến khách sạn, cướp bánh quy của anh, khi đó Quan Triều Viễn đi từ phòng Tiêu Mạch Nhiên ra, trong.
tay còn cầm một hộp bánh quy khác.
Vì thế, ý đồ muốn học làm bánh quy của Tiêu Mạch Nhiên cực kì rõ ràng.
“Quan hệ của cô và Tiêu Mạch Nhiên rất tốt?”
“Cũng được, chị Mạch Nhiên tốt như thế, diễn xuất cũng tốt, tính cách cũng tốt, hơn nữa còn giúp tôi không ít chuyện nữa”
Mục Nhiễm Tranh liền gõ mạnh lên đầu Tô Lam một cái.
“Cô ngốc à? Cô quên quan hệ của cô ta và chú tôi rồi sao?”
Tô Lam thật sự quên rồi…
Tiêu Mạch Nhiên và Quan Triều Viễn…
Không biết vì sao, trước kia khi nghe Mục Nhiễm Tranh nhắc đến, cô không thấy gì, nhưng bây giờ lại thấy trong lòng chua xót.
“Chị Mạch Nhiên và chú anh, hai người thật sự là quan hệ đó sao?”
Mục Nhiễm Tranh nhướn mày.
“Ghen rồi?”
“Làm gì có!”
“Vậy cô làm há cảo cho tôi mười lần, tôi sẽ nói cho cô!”
Tô Lam lườm Mục Nhiễm Tranh.
“Quay phim đi!”
Cô không tiếp tục truy hỏi Mục Nhiễm Tranh, nhưng không có nghĩa là trong lòng cô sẽ không suy nghĩ.