Đều nói đàn sói cực kì đoàn kết, cô bị bao vây rồi!
Từ những cặp mát này có thể thấy, có khoảng hai mươi con sói!
Gay go rồi!
Trong lòng Tô Lam hoảng sợ, sợ là hôm nay cô phải làm bữa đêm cho đám sói này.
Hiển nhiên đàn sói này không vội công kích cô, mà đang chờ đợi thời cơ.
Thật ra, Quan Triều Viễn nói không sai, người của đoàn phim cứ ở mãi dưới chân núi, khiến đàn sói ngửi thấy mùi con người, vì thế chúng mới bắt đầu tìm kiếm, bằng không, cũng chưa chắc có đàn sói tập trung xuất hiện như này.
Làm thế nào đây?
Tô Lam cảm thấy trái tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Lúc này, trong đầu cô xẹt qua rất nhiều suy nghĩ.
Tô Kiêm Mặc còn cần có người chăm sóc, ước mơ của cô vừa mới bắt đầu, cô còn chưa hoàn thành di nguyện của mẹ trước lúc ra đi.
Cô tuyệt đối không thể chết!
Nghĩ như vậy, Tô Lam dường như bỗng có sức lực, tay của cô cẩn thận sờ lên mặt đất.
Cô không thể ngồi chờ chết, nhất định phải nghĩ cách mới được!
Lúc này, cô cần có vũ khí trong tay.
Bỗng, cô sờ được một cây gậy, nhỏ hơn cánh tay cô một chút.
Cô nhẹ nhàng nắm lấy cây gậy, cầm lên, chuẩn bị liều chết với đàn sói.