Tô Lam không bị thương, nhưng vừa rồi bị giật mình, lúc này hai chân như nhũn ra.
Cho nên Quan Triều Viễn bế cô, lần đầu tiên cô không phản kháng.
“Chuyện này, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Là ai quấy rối ở đây?”
Một giọng nói từ cửa truyền vào.
Trưởng khoa Đàm ngẩng đầu một cái, liền thấy giám đốc Phó khí thế hung hăng đẩy đoàn người ra.
Ông ta hung hăng trợn mắt nhìn Quan Triều Viễn và Tô Lam: “Chú, chú của tao tới rồi. Mày dám ra tay với tao, mày chắc chắn phải chết!”
Sau khi giám đốc Phó đi vào, liếc mắt liền thấy cháu của mình, ông ta vội vàng xông lên: “Cháu không sao chứ? Đây rốt cuộc là chuyện gì?”
Trưởng khoa Đàm vội vàng cáo trạng: “Chú à, đồ đê tiện Tô Lam kia đưa đàn ông đến phòng làm việc làm chuyện bừa bãi, bị cháu bắt gặp, bọn họ liền thẹn quá thành giận mà ra tay đánh cháu bị thương. Chú à, cháu đau bụng quá, chắc chắn bị gãy xương rồi!”
“Cái gì? Thật quá đáng mài!”
Giám đốc Phó đứng thẳng lên, vừa nghiêng đầu, quả nhiên thấy một người đàn ông anh tuấn cao lớn đang bế Tô Lam, đứng ở cách đó không xa.