Vì thế, cô bất chấp dọn vào ở, nhưng sống ở đây đã một năm, cũng không thấy có chuyện kì lạ nào xảy ra, dần dần cô cũng quên mất việc này.
‘Vừa vào cửa, Tô Lam đã thấy cô giúp việc Triệu Ni Ni mà chồng mình thuê cho bản thân đang ngồi xếp bằng trên ghế sofa cắn hạt dưa, tiếng tỉ vi mở rất to.
Dường như ở cái nhà này, Triệu Ni Ni giống nữ chủ nhân hơn.
Tô Lam đi tới, ngồi bên cạnh cô ta: “Cô nói trong điện thoại..”
“Đúng đúng đúng, cô mừng đến phát điên rồi đúng không? Phòng đơn gối chiếc một năm rồi, cuối cùng cũng khổ tận cam lai”
Triệu Ni Ni vừa nói, vừa nhổ vỏ hạt dưa, ánh mắt tràn đầy vẻ coi thường.
“Sao đột nhiên ông ta lại vê?”
Đối với một cô giúp việc kiêu căng ngạo mạn, lúc đầu Tô Lam cũng rất tức giận, ở cái nhà này, cô ta tham ăn lười làm, không giống người giúp việc, mà ngược lại càng giống chủ nhà hơn!
Thế nhưng, Tô Lam biết, cô ta chỉ là người ở nông thôn, nghe cô ta nói, trước đây từng phục vụ ông chủ, ở bên đó ăn ngon ở sướиɠ, sang đây chính là đi chịu khổ.
Tô Lam cũng lười nói chuyện với cô ta, hơn nữa cô cũng ít về nhà, hai người ai lo thân người nấy, liền mặc kệ cô ta.
“Sao tôi biết? Đây là nhà của ngài Ôn, muốn về thì về thôi! Cô thật sự coi đây là nhà mình à?”
Triệu Ni Ni dùng sức nhổ vỏ hạt dưa ra, liếc nhìn Tô Lam.
“Có vài lời, tôi muốn nói trước, tôi đến đây phục vụ cô cũng coi như tận tâm tận lực, cô đừng có không biết tốt xấu”
Tông giọng của Triệu Ni Ni cao vút, chất giọng lại mỏng, lúc nói lời này, khiến người nghe muốn nổi da gà.
“Tận tâm tận lực?” Tô Lam trợn trắng mắt, cười lạnh một tiếng: “Vậy tôi hỏi cô, cô từng nấu cho tôi bữa cơm nào chưa?”
Triệu Ni Ni lại không hề sợ hãi: “Sao tôi biết được khi nào cô về, khi nào cô không về chứ? Cô đừng quên, cô có điểm yếu trong tay tôi đó!”
“Tôi có điểm yếu gì?” Tô Lam cũng cực kì tò mò.
Triệu Ni Ni cười lạnh một tiếng: “Một tuần cô không ngủ ở đây được quá hai đêm, thời gian còn lại cô đi đâu? Là một người phụ nữ đã kết hôn, đêm nào cũng không về nhà, không biết ngài Ôn biết chuyện này sẽ nghĩ gì nữa”
Tô Lam cười cười, Triệu Ni Ni này bộ dáng ŧıểυ nhân đắc chí, lười để ý đến cô ta, đi thẳng lên trên tầng.
“Này, tôi đã nhắc nhở cô rồi đấy, trước mặt ài Ôn phục vụ cho cẩn thận vào, tính khí ngài ấy không tốt, đừng để không cẩn thận khiến ngài ấy tức giận, lại trút giận lên đầu tôi.
Tô Lam nghe lời này, dừng lại một chút, rồi tiếp tục lên tầng.
Ngồi trong phòng ngủ của mình, Tô Lam vấn thấp thỏm không yên, thật sự không đoán ra sao lão già kia về đây làm gì.
Một năm không thăm không hỏi gì cô, giờ đột nhiên muốn về?
Lẽ nào là…
Muốn quan hệ với cô?
Nghĩ tới chuyện này, trong lòng Tô Lam liền chán ghét, cái lão già trọc đầu kia nhìn đã hơn sáu mươi tuổi rồi, nghĩ tới cái thân già kia đè trên cơ thể mình, cả người Tô Lạc.
Ly liền nổi hết da già!
Thế nhưng, cô không thể từ chối, dù sao, bọn họ là vợ chồng hợp pháp, ông ta chạm vào cô, hợp tình, hợp pháp, hợp lí.