“Bây giờ em đang có thai, sao có thể đi công tác với anh được chứ?”
“Nếu em cứ muốn đi với anh thì sao?”
Mộ Dung Dịch xoay người nhìn Tô Nhược Vân, Tô Nhược Vân vẫn luôn rất nghe lời hiểu chuyện.
“Em sao thế?”
“Không sao, có thể là mang thai nên nghĩ khá nhiều chuyện. Dạo này buổi tối ngủ không ngon, cứ mơ thấy anh vứt bỏ em.” Tô Nhược Vân vừa nói vừa quan sát cẩn thận Mộ Dung Dịch.
Ánh mắt Mộ Dung Dịch hơi lảng tránh: “Đã có con rồi, đừng nghĩ linh tinh.”
“Ừ nhỉ, em cũng luôn an ủi mình như vậy, hai chúng ta đã có con rồi, sao anh có thể vứt bỏ em được chứ, anh không phải người đàn ông như vậy.”
“Anh thu dọn đồ xong phải ra sân bay, mấy ngày tới em chăm sóc bản thân cho tốt, nếu không muốn về nhà thì về nhà họ Tô đi.”
Mộ Dung Dịch vội chuyển đề tài rồi tiếp tục dọn đồ của mình.
Tô Nhược Vân cũng không tiện nói gì nữa, cô ta biết chắc chắn Mộ Dung Dịch sẽ không đưa mình đi công tác cùng.
Trước đây không, bây giờ cô ta mang thai thì càng không.
Nhưng Mộ Dung Dịch đi công tác là một cơ hội tốt.
Mộ Dung Dịch thu dọn đồ đạc xong, đưa Tô Nhược Vân về nhà họ Tô rồi đáp máy bay rời khỏi đây.