Theo như những gì Tử Lạc nhận thấy hiện tại, nếu như cô hỏi hắn thì chưa chắc hắn đã trả lời nên đành nuốt thắc mắc ngược xuống bụng.
Cô quay ra ngoài ô cửa nhỏ nhìn bầu trời, cảm giác thật kì lạ nhưng rất đặc biệt, giống như chỉ cần dang tay ra là có thể chạm tới những đám mây.
Chuyến bay đến Bali khoảng 6 tiếng, trong thời gian đó Tử Lạc cũng chợp mắt một cái nhưng không ngờ trong lúc ngủ, cô lại dần dần nghiêng đầu sang chỗ Vương Thần.
Nhưng mà chỗ đầu cô đặt lên không phải là bờ vai ấm áp như những người khác, càng về sau đầu cô càng có xu hướng đặt lên đùi Vương Thần.
Mà cũng phải nói đến việc đặt đầu lên đùi Vương Thần là không có khả thi vì ở giữa Vương Thần và cô còn có một cái tay dựa.
Vương Thần nhìn một lát rồi cuối cùng đưa ra quyết định.
Tóch hắn dùng hai ngón tay búng mạnh một cái lên đầu Tử Lạc.
Ui da!
Cô còn không dậy có phải muốn đè gãy tay dựa không hả?
Tử Lạc nhìn hắn một cái đầy khó chịu rồi quay mặt sang bên kia, nhắm mắt ngủ tiếp, cô mới không thèm đôi co với hắn.
Có thể là do Tử Lạc không để ý nhưng mà Vương Thần thật ra cũng không muốn kêu cô dậy chỉ là nếu hắn không kêu thì cái dáng nằm của cô cũng có chút khó coi.
Mà hắn cũng không muốn nhìn thấy cái bộ dạng ngủ nhỏ dãi đó đâu.
Tử Lạc sau khi nhắm mắt lần thứ hai liền ngủ thẳng đến khi máy bay hạ cánh, cũng là nhờ Vương Thần đánh thức cô dậy.
Khi đáp xuống rõ có bao nhiêu tiếng ồn mà cô cư nhiên vẫn có thể ngủ ngon, hắn thật không biết rốt cuộc là ngủ hay hôn mê.
Ưm,Vương tổng....
Lúc mới tỉnh dậy, Tử Lạc có chút ngơ ngác, cô lấy một tay quẹt lên miệng xem có vương tí nước nào không rồi mới an tâm nhìn mọi người.
Có lẽ do ngủ nhiều mà hai gò má cô trở nên hồng hồng trông khá đáng yêu nhưng mà đến khi Vương Thần đụng vào người Tử Lạc mới phát hiện người cô thật nóng.
Phát sốt rồi!
Cô có ổn không đấy?
Không biết sao khi tỉnh dậy, Tử Lạc cảm thấy cơ thể có chút mệt mỏi và đầu hơi nặng.
Lúc đầu cô cho rằng là do lần đầu đi máy bay nhưng sau đó liền cảm thấy trán nóng hơn bình thường mới nhận ra mình bị sốt.
Nhưng mà dạo gần đây cô không có lí do gì để phát sốt cả!
Tôi không sao!
Hai người vừa đi ra khỏi sân bay, Vương Thần vừa lấy tay che bớt nắng trên đầu cho Tử Lạc.
Khí hậu ở Bali có chút nóng ẩm, bây giờ lại là ban trưa nên thời tiết đặc biệt dễ gây bệnh, nhất là đối với người đang sốt như Tử Lạc.
Không biết sao, thấy hành động của Vương Thần trong lòng Tử Lạc có chút ấm áp và vui vẻ, xem ra hắn cũng có quan tâm tới mình.
Cảm ơn! Cô lí nhí trong họng vài ba chữ nhưng đủ để lọt vào tai Vương Thần.
---
Vương tổng, nhân viên của công ty chúng ta đâu a?
Một lần nữa Tử Lạc lại có một câu hỏi đầy quan tâm .
Vương Thần vừa tìm xe để di chuyển đến khách sạn vừa trả lời.
Chẳng lẽ em thích nam nhân viên nào rồi hay sao mà cứ nhắc mãi thế?
Nghe Vương Thần hỏi ngược lại mình, Tử Lạc liền biết hắn đây là không muốn trả lời nhưng,à cuối cùng cô lại mắc mưu của hắn mà quên mất vấn đề chính.
Tôi còn không quen ai!
Lúc này Tử Lạc vừa nói thì điện thoại vang lên vài tiếng rung, thật may mắn là cô có sử dụng gói mạng nên việc liên lạc với trong nước cũng dễ dàng hơn.
Alo, Ái Ái. Tớ vừa đến rồi đây!
Vương Thần nghe người gọi là Trương Ái Ái cũng không quan tâm nhiều nữa, có lẽ trong vài phút nữa sẽ có xe đến đón.
Nghe giọng của Trương Ái Ái, Tử Lạc rất mừng rỡ mà kêu lên, bên đầu dây bên kia Trương Ái Ái cũng hào hứng trả lời.
Lạc Lạc, kể tớ nghe xem Bali thế nào?
Trương Ái Ái thật ra vẫn đang ở công ty nhưng dù gì cũng là giờ nghỉ trưa nên vẫn được phép sử dụng điện thoại công khai đây.
Còn Tử Lạc vừa nghe cô bạn hỏi mà không khỏi phì cười một cái.
Này Trương Ái Ái, tớ còn đang ở sân bay thì làm sao biết được hình dạng của Bali chứ? Tớ chỉ cảm thấy thời tiết ở đây nóng hơn nơi chúng ta thôi!
Vương Thần không khỏi lắc đầu một cái, dù là không muốn quan tâm nhưng là vẫn nghe thấy tiếng Tử Lạc rối rít trả lời.
Tại sao phụ nữ lại thật lạ lùng nhỉ, muốn biết thời tiết và hình thù Bali ra sao chẳng phải chỉ cần lên mạng gõ vài ba chữ thôi sao?
Phụ nữ vẫn là một vấn đề nan giải đối với các nhà khoa học a~
Xe vừa đến Vương Thần liền trao đổi với tài xế để chất hành lí lên xe, thật ra tài xế này là người của khách sạn mà hắn đã đặt nên tất nhiên thái độ cũng rất tốt.
Hắn nhìn sang Tử Lạc vẫn còn đang trò chuyện vui vẻ thì cũng bất đắc dĩ nói lên.
Em muốn đi cùng hay đi sau?
Nãy giờ vẫn còn đang vui vẻ trò chuyện về Bali, Tử Lạc hầu như không chú ý đến Vương Thần, bây giờ nhìn lại mới phát hiện mọi thứ đã xong rồi nha!
Ô ô, Trường....Ái Ái tớ phải lên xe rồi, khi nào đến khách sạn lại gọi cho cậu nhé!
Vương Thần nhìn một cái, đến khách sạn còn phải gọi điện à, mẹ của hắn cũng không thể nào quan tâm hắn đến mức đó!
Tử Lạc vừa bước vào xe vừa tạm biệt với Trương Ái Ái, thỉnh thoảng còn cười vui vẻ, người không biết còn tưởng cô đang trò chuyện với tình nhân