Mấy ngày gần đây có lẽ Vương Thần rất bận rộn, dường như hai người không hề liên lạc với nhau, Tử Lạc còn có cảm giác như đã bước hẳn ra khỏi thế giới của nhau.
Tử Lạc mặc một bộ váy màu trắng mà trước đây cô vẫn thường hay mặc ở cô nhi viện, mái tóc dài được búi lên trông thật gọn gàng.
Đứng chờ trước cổng cô nhi viện theo lời hẹn của Vương Thần đã 10 mười phút rồi nhưng vẫn không thấy tăm hơi hắn đâu cả.
Tử Lạc thấp thoáng lại nhìn xuống đồng hồ, cô không biết rằng có một người đã đến từ lâu nhưng chỉ là hắn muốn nhìn cô một lát.
Mà một lát đó cũng không biết là đến khi nào, có lẽ là cho đến ngay lúc này, Tử Lạc quay sang và vô tình nhìn thấy chiếc xe hơi màu đen quen thuộc trong góc khuất.
Cô nhìn kỹ lại một lần nữa rồi cũng chắc chắn đó chính là xe của Vương Thần, trong lòng có bao nhiêu thắc mắc, Tử Lạc tiến gần đến chiếc xe.
Cửa xe vừa mở ra cô liền nhìn thấy Vương Thần nhàn nhã ngồi bên trong hút điếu thuốc, khói thuốc bay luẩn quẩn trong xe khiến khung cảnh có chút lạnh lẽo.
Khụ, Vương Thần, anh....sao lại đứng đây?
Tử Lạc lấy tay che mũi lại, mùi khói thuốc khiến cô cảm thấy có chút buồn nôn, lại một chút nhức đầu.
Vương Thần quay sang nhìn một cái, vẻ mặt bình thản như vốn chẳng có chuyện gì xảy ra.
Tôi muốn hút một điếu thuốc không được sao? Lên đi!
Tuy lời nói là vậy nhưng Vương Thần thật chất cũng không yêu thích gì thuốc lá, chỉ là thấy cô tiến lại gần chiếc xe thì ngẫu nhiên tìm một cái cớ thôi!
Tử Lạc có chút miễn cưỡng bước lên, cô vất vả kêu vali lên nhưng sau đó người lái xe rất nhanh đem hành lí ra phía sau xe.
Hai người ngồi yên vị nhưng cũng chẳng biết nói chuyện gì với nhau, trong đầu Tử Lạc sực nhớ ra một chuyện, không biết là may mắn hay xui xẻo đó chính là chuyện công việc.
Vương tổng, tôi muốn hỏi, chúng ta bây giờ đến công ty sao?
Vương Thần nhẹ nhàng nhíu mày một cái như có như không, Tử Lạc ngồi ở một bên nhìn nghiêng cũng chẳng nhận thấy gì.
Chúng ta đến sân bay!
Theo Tử Lạc nghĩ, nếu như không phải đến công ty đi chung với các nhân viên khác thì bây giờ đến sân bay cũng sẽ đi chung với các nhân viên khác.
Nhưng mà cô lại không biết một điều rằng, lần công tác này chỉ gồm có hai người, một giám đốc, một thư ký.
---
Vương tổng a, những người kia đâu rồi?
Tử Lạc vừa đến sân bay quốc tế đã trông ngóng những nhân viên khác, dù sao cũng là chung một chuyến đi tốt nhất vẫn nên có quan hệ tốt chút a.
Nhưng mà hình như Vương Thần lại không hề quan tâm đến lời nói của Tử Lạc, hôm nay hắn trông thật đẹp trai.
Khác với hôm dạ tiệc, hôm nay lại là một vẻ phong lưu đào hoa nhưng lại khiến người ta không nhịn được mà đến gần hơn.
Mắt kính đen che đi một phần gương mặt lại còn áo sơ mi trắng đơn giản khiến càng tăng thêm vẻ ngoài siêu cấp.
Tử Lạc đứng bên cạnh cũng cảm thấy ngại nha, không biết có bao nhiêu cô gái đang ghen tị với mình ở đây nữa, dù là người nước ngoài cũng không khỏi dòm mấy cái.
Khụ, bọn họ chỉ là không biết người đàn ông này thế nào thôi!
Họ vừa nhắn tin bảo đi chuyến sau!
Vương Thần trả lời rất nhanh chóng, mắt kính đen khiến Tử Lạc cũng chẳng biết hắn có đang nhìn mình hay không.
Hành lí của cả hai người đều được đặt trên xe đẩy, rất nhanh Vương Thần liền đẩy xe đi trước để Tử Lạc lại phía sau lưng.
Vương tổng, anh có xem điện thoại đâu làm sao biết có tin nhắn?
Tử Lạc gọi với theo, sau đó cũng chạy đến, có lẽ là do chiếc váy trắng và cả cái áo sơmi trắng của Vương Thần mà nhìn hai người càng giống một cặp hơn.
Giống như là một tảng băng sơn nằm bên cạnh dòng suối nhỏ vậy, rất đáng yêu lại mang dáng vẻ của vị ŧıểυ thư thiếu gia nào đó.
Nhưng thật ra bọn họ chỉ là quan hệ thư ký giám đốc, hoặc khác!
Vương tổng, sao anh không trả lời?
Tử Lạc có vẻ có chút giận dỗi, cô bước chậm hẳn lại, cũng chẳng buồn đuổi theo những bước chân dài của người ta nữa.
Vương Thần lúc này mới dừng lại, hắn xoay người nhìn Tử Lạc một lúc, mọi cảm xúc đều bị giấu nhẹm sau cặp mắt kính râm.
Tất nhiên là đang suy nghĩ chuyện công ty chứ không nghĩ những chuyện linh tinh như em!
Ngẫu nhiên tìm lấy một cái cớ hoàn hảo lần nữa, Vương Thần vẫn không nói ra sự thật là mình vốn không muốn và cũng không biết thế nào trả lời những câu hỏi của Tử Lạc.
Hắn nên nói là hắn đã lừa cô hay là chuyến công tác chỉ có hai người?
Cuối cùng, Vương Thần vẫn cảm thấy tốt nhất là để cô tự tìm hiểu thì hơn!
Nhiều người xung quanh nghe được cuộc trò chuyện của Vương Thần và Tử Lạc cũng không khỏi phì cười một cái, cô nàng này trông có vẻ khá con nít nhưng lại không ngờ người yêu của cô ấy lại là một kẻ có cái đầu khó tưởng như vậy a.
Chuyện linh tinh....chuyện linh tinh là chuyện gì nga?
Vương Thần! Anh nói bậy cái gì đó!
Tử Lạc dậm chân bước theo, cô xấu hổ đến mức cả gương mặt đỏ cả lên, Vương Thần rốt cuộc là hắn không biết nhục là gì sao?
Như có như không, Vương Thần âm thầm nở một nụ cười nhẹ rồi lắc đầu.
Nói bậy? Là tôi nói bậy hay em nghĩ bậy còn chưa biết?
Vừa dứt lời, Tử Lạc còn chưa kịp hiểu ra thì Vương Thần đã dứt khoát bỏ đi một lần nữa!
Đợi đến lúc Tử Lạc chắc chắn được ý nghĩa của những gì Vương Thần nói thì liền nhìn xung quanh một cái, thấy mọi người tuy không nhìn mình nhưng gương mặt đều thoáng vẻ nhịn cười thì rất nhanh liền chạy đi chỗ khác!
Aaaaa, tại sao cuộc đời này cứ bị tên Vương Thần trêu chọc!