Tử Lạc cố sức đẩy Vương Thần ra nhưng hắn giống như không hề bị tác động đến, mãi một lúc sau khi dày vò đôi môi của cô thì mới chịu dừng lại.
Trong bóng tối, dường như hắn có một sức quyến rũ lạ thường, đôi mắt sâu dài như một con báo thấp thoáng trong đêm.
“Tại sao anh lại vào đây được?”
Tử Lạc thắc mắc hỏi, nhưng thật ra lại là đang cố gắng kéo dài thời gian thôi!
“Tôi muốn vào cũng chẳng ai ngăn cản được!”
Nghe vậy, Tử Lạc cũng có chút bực bội vì khí chất bá đa͙σ của người này nhưng thật ra thì hắn nói không hề sai đâu, hắn muốn vào thì ở cô nhi viện này ai ngăn được chứ?
Chỉ là hắn thật chất không hề vào bằng cửa chính, do phòng của Tử Lạc nằm ngay cửa sổ nên....hắn không phải là chui vào mà là quang minh chính đại bước vào ở cổng sau thôi!
“Em có nhớ tôi không?”
Vương Thần lại một lần nữa bắt đầu trườn lên thân thể của Tử Lạc, hắn khiến cô cảm thấy choáng ngợp bởi hơi thở nam tính của mình.
Lần này hắn không đáp xuống ở môi cô mà là vành tai, vài cọng râu lún phún cạ nhẹ vào gương mặt nõn nà khiến Tử Lạc cũng không khỏi rùng mình một cái.
“Ư....”
Hừ, thật không thể tin được trên đời lại có một người phụ nữ mẫn cảm như Tử Lạc, chỉ claf một cái liếʍ nhẹ vào vành tai cũng khiến cô rên lên một tiếng.
Hắn dần dần lướt xuống xương quai xanh của cô, áo ngủ hai dây không biết từ khi nào đã trôi tuột xuống lộ ra hai bầu ngực căng tròn.
Tử Lạc bắt đầu cảm thấy cơ thể mình có những biến đổi lạ thường, khắp cơ thể như nóng rực lên nhất là vùng hạ bộ.
Tuy không phải là lần đầu tiên nhưng sao cảm giác là thật bỡ ngỡ, cô biết nếu như tiếp tục thì chắc chắn cô sẽ không thể kiềm chế được!
Nghe thấy tiếng Tử Lạc rên rĩ, một tiếng cười trầm thấp liền vang lên đầy thích thú.
Hai tay hắn đặt trên bầu ngực cương cứng của cô không ngừng xoa nắn như thể đang sử dụng đồ chơi, đầu gối lại chà xát lấy vùng mẫn cảm.
“Ưm....ngô!”
Tử Lạc bắt đầu phát ra những tiếng rên rĩ, trong đầu cô lúc này chỉ là một màu trắng lạc lõng.
Lí trí khiến cô vô thức lấy tay bịt miệng ngăn chặn những tiếng rên rĩ, ở cô nhi viện không có phòng cách âm nên....
Bàn tay cô nắm chặt lấy cánh tay Vương Thần, đầu lại không ngừng lắc ra hiệu dừng lại.
Nhưng mà....đã đến nước này thì chỉ có không phải đàn ông mới không tiếp tục!Vương Thần nhếch môi cười một tiếng, đồng tử màu nâu của hắn như đang co lại!
“A....ư....đừng....ưm!”
Hắn kéo một bên chiếc qυầи ɭóŧ trắng tinh của cô ra, ánh mắt thâm thuý nhìn một cái rồi cúi xuống mà mυ"ŧ lấy hai cánh hoa.
Hai bắp chân nuột nà của Tử Lạc kẹp chặt lấy đầu của Vương Thần, tuy biết rằng mình không nên làm vậy nhưng đối với Vương Thần, cơ thể dường như có một loại sức hút mãnh liệt!
Tử Lạc rướn người cao hơn, hơi thở cô càng ngày càng dồn dập, hiển nhiên là chuẩn bị lên đến cao trào.
“A....ân....hư....ân....ưm....nữa....”
Vương Thần cảm nhận được thay đổi của cơ thể Tử Lạc, liền dùng một tay xoa nắn lấy viên châu càng khiến dâʍ ŧᏂủy̠ chảy nhiều hơn.
Tử Lạc như một con gấu túi bám lấy cành cây là Vương Thần, thỉng thoảng cái hông còn đưa đưa đẩy đẩy!
Tử Lạc nằm xụi lơ trên giường, cũng đã gần hai tuần không làm việc này khiến cô cảm thấy mệt mỏi vô cùng, hơn nữa cô cũng không tự nguyện.
“Sao vậy? Em còn chưa ăn món chính!”
Lúc này Vương Thần mới từ từ cởi bỏ lớp quần áo của mình đến khi chỉ còn độc mỗi chiếc qυầи ɭóŧ, cũng chính lúc này Tử Lạc mới nhìn thấy nam căn của hắn như muốn phá tung lớp quần chui ra.
Âm thầm nuốt nước miếng một cái, Tử Lạc nhìn hắn đầy vẻ cầu cứu!
Nhưng mà những tín hiệu của cô đều không làm cho Vương Thần thay đổi ý định, bỗng dưng hắn đụng vào âm đa͙σ đầy dịch mật của cô.
“A....”
Tử Lạc vừa lên cao trào nên phía dưới cực kì mẫn cảm lại bị Vương Thần đụng vào khiến cô có cảm giác như trên mình vừa xẹt qua một tia điện.
“Ha!”
Vương Thần nhìn Tử Lạc một cái, càng nhìn càng thích thú, hắn không thể tin được rằng bản thân làm nhiều chuyện xấu xa như vậy nhưng cuối cùng lại được ban thưởng một cái vưu vật ŧıểυ yêu tinh này!
Bàn tay to lớn của Vương Thần một lần nữa tìm đến âm đa͙σ ẩm ướt của cô, chỉ mỗi một cái đụng nhẹ cũng khiến cô co giật!
Vương Thần dưới hông liền bắt đầu ra vào, từng nhịp đẩy đều khiến cho chiếc giường nhỏ lung lay!
Hai bầu ngực Tử Lạc theo từng nhịp của hắn mà lắc lư, nhũ hoa màu hồng nhợt càng thêm bắt mắt trên nước da trắng nõn.
Phía dưới nam căn, Vương Thần một lần nữa cảm thấy khó thở, cái miệng nhỏ dưới đây cũng chỉ mới gần hai tuần thôi nhưng lại co bóp lấy hắn như lần đầu tiên!
Tốc độ của hắn ngày càng nhanh hơn, từng tiếng rên rĩ của cô đều bị trôi tuột vào miệng hắn, đến khi cảm giác bản thân đã không thể thở nổi, Tử Lạc liền đấm vài cái vào ngực Vương Thần.
Khi ấy hắn mới lưu luyến buông ra nhưng là Tử Lạc còn chưa kịp thở đã bị tốc độ của Vương Thần làm hoảng sợ.