Buổi sáng vừa về đến nhà, Bội Sam mệt mỏi trong người dự định vào phòng ngủ một giấc thì thấy anh trai của mình liền ngạc nhiên: “ Anh hai, anh về nước khi nào sao không nói với em?”
“ Công việc của em bận rộn đến thế thì thời gian đâu mà quan tâm đến anh... Không gặp hơn một năm mà trông em ốm đi rất nhiều, anh không thích điều này đâu”, nhìn thân hình mỏng manh của em mình nên anh trách.
Cô mang đến một ly nước trong bếp ra mời anh, ngồi xuống đáp: “ Được rồi được rồi, từ nay về sau em sẽ ăn thật nhiều món bổ dưỡng, tăng thêm mười kg nữa được không?... À, ba mẹ khỏe không anh? Cả tháng nay em bận quá nên không liên lạc thường xuyên với ba mẹ”.
Viễn Tống trả lời: “ Ba mẹ nhớ em lắm, suốt ngày cứ nhắc đến em. Mẹ cũng dự định về nước thăm em nhưng chứng đau đầu tái phát nên anh để mẹ ở nhà cho ba chăm sóc”.
Nghe được tin, cô lo lắng hỏi: “ Bây giờ mẹ như thế nào rồi anh?”
“ Ổn hơn nhiều rồi, em đừng lo quá”.
Giọng anh đột nhiên trầm xuống nói: “ Ari! Về Australia với anh đi... Anh đã tìm công việc cho em ở bên đó rồi, tốt hơn so với bệnh viện em đang làm”.
Cô cũng thẳng thắn đáp: “ Anh hai, anh cũng biết mục đích chính của em về nước là gì mà. Làm sao em có thể bỏ lại tất cả mà trở về với anh được?”
“ Chỉ với sợi dây chuyền đó sao? Em không thể tìm lại người thân mà không có bất cứ thông tin nào của họ được” anh khuyên ngăn.
Rõ ràng trước đó cô không hề nói kế hoạch của mình cho anh trai biết, cô nói hết sự thật: “ Anh không cần che giấu em nữa, mẹ đã nói cho em biết hết rồi. Thành phố Thượng Hải này là nơi duy nhất để tìm ra sự thật, mọi chuyện sẽ nhanh chóng được làm rõ thôi và em sẽ tìm được họ”.
Anh nhìn cô với ánh mắt đầy lo lắng nói: “ Ari, ở thành phố này em không có ai chăm sóc, anh chỉ muốn em nhanh chóng trở về để có cuộc sống đầy đủ hơn. Em xem, nếu em thích thì anh có thể mua cho em một căn nhà, việc gì phải thuê theo tháng để ở chứ”.
“ Người trưởng thành nên học cách tự lập, em muốn tự mình xoay sở mọi thứ” cô đáp.
“ Cho dù anh nói gì thì em vẫn giữ kiên định của mình, thua thật rồi”, nói xong anh lấy trong túi áo ra một chiếc vé máy bay đặt xuống bàn.
Anh đứng lên nói: “ Anh vẫn chờ em, tối mai máy bay cất cánh” rồi rời đi.
Bội Sam cầm vé lên nhìn một lúc nhanh rồi kẹp vào trong một cuốn sách.
....
Vào lúc chiều tối, Bội San đang chuẩn bị đi về thì gặp ông La Gia Lương đang ngồi đợi ở ngoài sảnh. Cả hai đi đến tiệm cà phê đối diện nói chuyện với nhau.
Hai cốc cà phê nóng được mang lên bàn, một lúc im lặng, ông La cũng lên tiếng: “ Đã mấy tháng nay không gặp, con càng ngày càng xinh đẹp hơn nhiều đấy”.
Không muốn vòng vo, cô hỏi thẳng: “ Có chuyện gì thì ông cứ vào thẳng vấn đề đi”.
Ông bật cười trả lời: “ Haha... Ba rất thích tính cách này của con, thẳng thắn quyết đoán đúng là con gái của ba”.
Trên đời này, người cô không muốn gặp nhất là ông ấy. Cô nhìn ông một cách lạnh lùng như người không quen khiến ông đành nói vào việc chính.
“ San San! Ba muốn con đến La Thị làm cho ba, vị trí giám đốc thiết kế ba đã để sẵn rồi, chỉ cần con gật đầu, mọi chuyện đều theo ý con”, bỗng nhiên giọng ngọt ngào bàn luận với cô.
Vì từ trước đến nay cô đã có thành kiến với ông, hơn nữa biết ông là người rất tàn ác lại giả vờ lương thiện nên cô không suy nghĩ mà thẳng thừng từ chối: “ Tôi nghĩ vị trí đó ông nên tìm người khác... À tôi thấy những người nịnh nọt ông cũng thích hợp đó, ông bàn bạc với họ chắc chắn họ sẽ bay vào ngay thôi”.
Ông tức giận nói: “ Dù gì ba cũng là ba của con, đừng dùng kiểu cách đó nói chuyện với ba”.
“ Tôi vốn dĩ không phải con ông, tôi chỉ có mẹ và bà ấy đã mất rồi. Chuyện này ông còn rõ hơn tôi mà” cô đáp lại.
Ông lại bắt đầu giả vờ như buồn bã, giọng trầm xuống trả lời: “ Haizzz~ Lúc đó nếu ba biết mẹ con đang ở bệnh viện ba đã đến rồi... San San, ba làm vậy chỉ muốn tốt cho con thôi. Một ŧıểυ thư như con sao có thể làm việc cho một xã hội đen được chứ, người ngoài nhìn vào sẽ hiểu lầm con đó”.
Bội San vô tình đáp: “ Thì sao? Tuy cậu là xã hội đen nhưng là một người tốt, không làm gì xấu xa”.
“ Xã hội đen làm sao mà sạch sẽ được, hắn ta có thể lừa gạt, buôn bán trái phép, đáng sợ hơn là giết người. Vậy thì tốt chỗ nào? Con đến công ty ba trở thành người có vị trí trong xã hội, làm việc tốt mới được người khác kính trọng”, ông cố tình khiến cho cô suy nghĩ lại.
Cô cười khẩy cầm túi xách đứng lên: “ Việc tốt mà ông nói là giả tạo làm người tốt, bên trong lại làm những việc bẩn thỉu sao? Xin lỗi, tôi không làm được”.
Nói xong để một tờ tiền dưới cốc trả tiền phần của mình rồi rời đi, mặc cho tiếng gọi của ông ở phía sau, cô vẫn đi thẳng không ngoảnh lại.
Ông La giơ tay đập bàn nói: “ San San, rồi sẽ có một ngày con hối hận quay lại cầu xin ba”.
....
Đang ngồi trên văn phòng nhìn ra phía dưới khách hàng đang vui chơi, Chí Vỹ bước vào báo: “ Thưa ông chủ, tôi đã tìm ra lý lịch của cô gái ở bệnh viện rồi ạ”.
Ánh mắt hướng về phía dưới sàn nhảy nhưng tâm trí anh lại dồn hết để nghe thông tin.
“ Cô ấy tên là Bội Sam, lúc 2 tuổi đã được một gia đình người Trung Quốc ở Australia nhận nuôi. Sau khi tốt nghiệp đại học ngành y, cô ấy trở về nước và đã làm việc ở bệnh viện hơn một năm. Hiện đang sống ở một căn nhà thuê gần chỗ làm việc”, anh liệt kê ra hết.