Bội Sam rửa mặt, nhìn vào gương tự nói: “ Anh ta có bình thường không thế? Tại sao lại có thể làm chuyện đó trên máy bay? Biến thái thật”.
Bác Thần lúc này biết là Bội Sam đang khó chịu, anh với một sắc mặt vô cảm lệnh cho nữ tiếp viên: “ Dừng lại... Cô không khiến tôi không lên nổi”.
Sau đó anh đi đến trước phòng WC, bình thản mà mở cửa đi vào.
Quay người lại thấy anh, cô sợ hãi: “ Hứa Bác Thần”.
Cô không suy nghĩ, ngay lập tức muốn chạy ra khỏi đây. Tuy nhiên cô đã sai bởi người đàn ông này đã đi trước một bước, anh giữ người cô lại, đóng cả cửa.
Trong căn phòng chật hẹp, đến từng hơi nhịp thở cũng có thể nghe rõ. Hai cơ thể đứng sát vào nhau, khó thoát khỏi việc đụng chạm da thịt.
“ Hứa Bác Thần anh buông tôi ra”, cô cầu xin dù biết anh sẽ không buông.
Anh nhìn thẳng vào đôi mắt đang lo sợ ấy, giọng bỗng trầm xuống: “ Thành thật một chút sẽ tốt hơn... Cố gượng làm gì? Cho ai xem?”
Ngay trước mắt là thân thể anh, chiếc áo đã gỡ 3 cúc, để lộ ra bờ ngực săn chắc, cứng cáp. Cô không để mình phát sinh cảm giác liền quay mặt đi, giọng có chút rung rẩy: “ Anh suy nghĩ nhiều rồi. Lúc nãy tôi rời đi để anh tiếp tục công việc riêng, trò biến thái đó tôi không muốn xem”.
“ Cái cô gọi là trò biến thái đó không phải cô cũng đã làm với người đàn ông với danh xưng là bạn trai đấy à?”
Lời lẽ này thật sự quá đáng, cô liền thẳng tay tát vào mặt anh thật đau đớn: “ Đừng kéo bạn trai tôi vào câu chuyện này, và cả tôi nữa”.
Anh siết chặt lấy eo cô kéo sát vào người, môi kề môi nói: “ Cô càng mạnh mẽ thì tôi lại càng có hứng thú. Để xem là ai sẽ thua trước ai đây?”
Nói xong anh liền thả lỏng người cô ra, Bội Sam ngay tức khắc rời khỏi phòng WC, ngồi lại vào ghế của mình.
Cảnh tượng đụng chạm da thịt một năm trước và vừa mới khi nãy cứ đan xen xuất hiện trong đầu cô. Lúc này anh cũng đi ra và tiến đến ngồi vào ghế của mình. Bội Sam nhắm mắt, ngồi im giả vờ ngủ. Một nụ cười mỉm cùng ánh mắt dấy lên sự thoả mãn, anh thích trêu chọc cô như thế.
....
Tại một trung tâm mua sắm, La Tấn ôm eo một cô gái trẻ xinh đẹp vào trong một shop giày cao gót. Cô gái cảm thấy thích thú, vừa nhìn thấy kệ giày liền lập tức đi đến chọn lựa. Trong khi đó, anh đây lại liếc mắt về phía các nhân viên nữ bán hàng, tìm kiếm con mồi tiếp theo.
Kỳ Nhã bất ngờ cũng xuất hiện ở đây, cô bước vào và được nhân viên chào đón nhiệt tình.
“ Xin chào quý cô Kỳ Nhã!”.
La Tấn quay sang thấy cô gái xinh đẹp mà mình từng gặp ở nhà hàng thì mắt sáng rực, miệng cười nhếch lên.
Cô gật đầu nhẹ chào lại các nhân viên bán hàng và đi đến kệ trưng giày cao gót. Đi vài bước cô thấy một đôi ưng ý liền đưa tay ra muốn xem kỹ hơn. Bỗng một bàn tay từ đâu cũng tiến về phía đó rồi chạm vào tay cô.
Theo bản năng, cô rút tay lại, quay đầu qua nhìn. Người đàn ông ngay trước mắt dù biết chính là nhiệm vụ của mình nhưng Kỳ Nhã cố tình tỏ ra không hề nhớ đến.
Anh lấy một chiếc lên cùng với nụ cười thoả mãn: “ Đôi giày cao gót này thật sự rất hợp với người vừa xinh đẹp vừa quyến rũ như em đây”.
Kỳ Nhã nhẹ nhàng đáp lại: “ Xem ra anh đúng là có mắt thẩm mỹ... Cảm ơn anh đã khen”.
Anh đưa chiếc giày nhưng khi cô định lấy thì anh lại rút lại. Người đàn ông này liếʍ môi tiến sát đến gần, tiện thể lấy chiếc giày còn lại trên kệ: “ Thay lời cảm ơn thì một chút nữa cho anh xin chữ ký nhé... Anh là fan của em, mà fan là phải được chiều”.
Rót lời ngọt ngào ẩn ý xong thì anh đưa cho cô đôi giày. Kỳ Nhã với ánh mắt tình tứ nhìn anh, tay nhận lấy đôi giày rồi đi đến ghế ngồi xuống ướm thử.
Người bạn gái bên đây chỉ lo chọn và thử từ đôi này sang đôi khác mà không hề để ý La Tấn đang tán tỉnh một cô gái khác.
Nhân viên giúp cô mang giày, hỏi ý kiến: “ Quý cô thấy thế nào ạ?”
Từng ngón tay vuốt từ mũi đến gót giày và tiếp tục vuốt lên từ mắt cá đến đầu gối. Với giọng nói nhỏ nhẹ mà trả lời: “ Giày cao vừa chuẩn, mang rất êm, quan trọng là nó vừa khít... Cực kỳ hài lòng”. Cô liếc mắt, cười mỉm nhìn La Tấn.
Hành động vuốt ve, chạm vào làn da trắng mịn cùng lời nói ngọt ngào có chút nhấn nhá khiến anh không kiềm được mà nuốt nước bọt.
Anh không hề biết rằng những điều đó là một trong số kế hoạch của cô.
Người nghĩ mình là kẻ săn thật ra đang là con mồi, anh đã quá xem thường cô gái trước mặt rồi.
“Anh yêu!”, bạn gái anh gọi nên anh đành quay lại.
Chưa đầy một phút sau, khi anh trở lại thì cô đã đi mất.
Kỳ Nhã xách túi đựng giày thong thả đi trên hành lang đến thang cuốn xuống dưới tầng. Bước chân chưa chạm đến nấc thang thì La Tấn đi lên trước mặt chặn lại.
Cô đã biết anh sẽ chạy theo nhưng vẫn giả vờ với biểu cảm ngạc nhiên: “ Anh...”.
“ Người đẹp à! Em vẫn chưa ký tên tặng anh mà”.
Nhìn thấy cá đã rỉa mồi, cô giật cần câu lên xuống, tỏ vẻ như bản thân mình không nhớ: “ Thật ngại quá, em quên mất... Để em tặng anh chữ ký”.
Anh đưa hai bàn tay trắng lên, ánh mắt nhìn cô đầy hàm ý: “ Nhưng phải làm sao đây? Anh không mang theo giấy và bút”.
“ Em nghĩ nó không cần thiết lắm bởi...”, cô tiến sát vào người anh, kề môi lên một bên tai và đặt môi chạm nhẹ vào. Sau đó thì thầm: “ Ký như thế này đặt biệt hơn nhiều”.
Nói xong thì cô lùi lại, nở một nụ cười mỉm. Cô biết rằng cơ thể anh đang nóng lên rồi, nhưng vốn là chẳng thể tấn công ngay lúc này.
“ Có lẽ em phải đi rồi”.
“ Tiếc quá! Anh còn muốn mời em đi ăn chẳng hạn?”, anh có ý đồ chiếm đoạt lấy cô.
“ Đúng là có chút tiếc...Hẹn gặp lại anh sau nhé FAN CỨNG!”, cô vẫy tay đi ngang qua anh bước xuống bậc thang cuốn trong sự thèm khát của La Tấn.