Hạ Hành Bách không nói gì thêm. Nhưng ngay khi tôi quay người bước đi, tôi nghe thấy tiếng cười lạnh của anh ta.
Ngắn gọn, lạnh lẽo, đầy ý chế giễu.
Tôi cứng đờ, vội vàng bước nhanh rời đi.
Hạ Hành Bách, quả nhiên vẫn không có ấn tượng tốt về tôi!
Giờ nghỉ trưa, cô bạn thân của tôi tình cờ ở gần đó nên tôi hẹn cô ấy ở dưới lầu công ty để ăn trưa cùng nhau. Tất nhiên là chủ yếu để tiện thể kể cho cô ấy nghe những chuyện đã xảy ra sáng nay.
Cô ấy vừa bóc tôm vừa ngạc nhiên: “Thẩm Chu Bạch sắp về nước à?”
Tôi cắn ống hút: “Chắc vậy.”
Cô bạn thân nuốt trọn con tôm đã bóc, mơ hồ nói: “Hạ Hành Bách còn nói với cậu điều này, cảm giác như anh ta vẫn rất để ý ấy.”
Tôi ôm mặt: “Nhưng tớ theo đuổi anh ta, anh ta cũng không đồng ý mà.”
Cô bạn thân nghiêng đầu nghĩ một lúc, cũng không nghĩ ra tại sao.
Cuối cùng cô ấy chỉ thở dài một hơi: “Ai bảo sau đó cậu lại chạy đi thích Thẩm Chu Bạch một cách khó hiểu như vậy?”
Tôi chìm vào hồi ức.
Từ lúc nào mà tôi vốn dồn hết tâm trí vào Hạ Hành Bách lại quay sang “mập mờ” với Thẩm Chu Bạch nhỉ?
Chắc là từ lễ kỷ niệm của trường năm đó.
Hồi đó, tôi làm MC nên phải bận rộn đến tận khuya.
Khi về ký túc xá, tôi bị vấp ngã bởi một đống dụng cụ lộn xộn trên con đường gần rừng nhỏ cạnh đó.
Váy thì bị dây sắt cào rách.
Tôi ôm chiếc váy ngắn bị rách nát, ngồi bệt xuống cỏ, đau đớn kêu lên.
Ngoài cơn đau do trầy xước, điều quan trọng hơn là chiếc váy bị rách không đủ để che thân tôi.
Tôi bất lực vô cùng, vừa gọi điện cho bạn cùng phòng vừa khóc.
Thẩm Chu Bạch xuất hiện vào đúng lúc đó.
Giữa màn đêm, anh đến bên tôi.
Anh nhận ra sự khó xử của tôi, cũng không nói gì mà cởi chiếc áo khoác rộng của mình khoác lên người tôi.
Sau đó anh chạy đến cửa hàng mua băng dán cá nhân, nhẹ nhàng dán lên vết thương của tôi.
Mắt tôi bị bệnh mù trong đêm nhẹ nên thực ra không thể nhìn rõ mặt anh.
Nhưng khi được anh dìu ra khỏi rừng nhỏ, tôi cảm thấy yên tâm một cách kỳ lạ.
Chỉ là lúc đó tôi khóc đến lem hết cả trang điểm, tầm nhìn cũng mờ mịt. Tôi chỉ vội vàng cảm ơn anh rồi vì thấy mình quá nhếch nhác nên đã xấu hổi mà chạy vội về ký túc xá.
Về đến ký túc xá, tôi mới nhận ra mình thậm chí còn không biết người giúp mình là ai.
Cho đến khi bạn cùng phòng chỉ vào tôi kêu lên: “Sao cậu lại mặc áo khoác của Thẩm Chu Bạch?”
Khi tôi trả áo, mới phát hiện Thẩm Chu Bạch và Hạ Hành Bách là bạn cùng phòng.
Đôi khi, duyên số thật kỳ diệu.
So với sự lạnh lùng khó gần của Hạ Hành Bách, tôi dường như thiên về cảm giác rung động đêm đó.
Cô bạn thân nhai nhồm nhoàm cái đùi gà: “Nhưng cuối cùng cậu cũng không ở bên anh ấy mà?”
Tôi thở dài: “Tớ cũng không biết tại sao.”
“Tớ luôn cảm thấy khi ở bên anh ấy, tớ không tìm thấy cảm giác tim đập thình thịch như đêm hôm đó.”
Cô bạn thân tỏ vẻ không hiểu: “Trời vào buổi tối, cậu lại bị thương, cảm giác đương nhiên không giống bình thường, sao cậu lại cứ phải bận tâm chuyện đó?”
Tôi lặng lẽ ôm đầu.
Ai mà biết được?
Khi ở bên Thẩm Chu Bạch, tôi thực sự không cảm nhận được sức hút mạnh mẽ từ anh ấy.
Dù tôi không ngừng tự nhủ, nhưng tôi vẫn không tìm thấy được cảm giác muốn yêu.
Cô bạn thân vừa lắc đầu cảm thán, vừa nhai nhồm nhoàm. Sau đó, cô ấy lau miệng, ánh mắt đột nhiên ngừng lại: “Hạ Hành Bách?”
Tôi quay đầu theo ánh nhìn của cô bạn thân.
Hạ Hành Bách không biết từ khi nào đã đứng sau lưng tôi, ánh mắt trầm lắng nhìn tôi.
Tôi ngẩn ra, chậm một nhịp rồi thử gọi anh ấy: “Hạ tổng? Anh cũng đến ăn cơm à?”
Anh ấy khẽ gật đầu. Nhưng ánh mắt anh ấy dường như chứa đầy suy tư.
Thấy anh ấy không có ý định nói chuyện với tôi, tôi nhìn anh bước đến bàn khác ngồi xuống, rồi quay lại tiếp tục ăn.
Cô bạn thân ghé sát vào tôi, nói nhỏ: “Hình như anh ta đã đứng đó được một lúc rồi, liệu có phải là đang nghe lén cuộc nói chuyện của chúng ta không?”
Tôi trợn to mắt: “Không thể nào?”
“Chúng ta nói chuyện đâu có gì quan trọng.”
Cô bạn thân chu môi: “Sao cậu lại nói vậy được?”
Tôi nhún vai, đang định đi tính tiền thì WeChat nhảy ra tin nhắn mới.
Đúng là vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Là Thẩm Chu Bạch gửi đến.
“Hi, cuối tuần này anh về nước rồi, có rảnh cùng ăn bữa cơm gặp mặt không?”
Cô bạn thân thấy tôi ngẩn ngơ, liền ghé lại nhìn.
Vừa nhìn thấy, mắt cô ấy sáng lên.
“Thẩm Chu Bạch thật sự về nước à?”
“Đây là muốn nối lại tình xưa với cậu sao?”
Tôi giật mình, vội bịt miệng cô ấy lại, cẩn thận nhìn về phía Hạ Hành Bách: “Cậu đừng nói bậy!”
Thẩm Chu Bạch lại gửi tin nhắn mới.
“Chỉ gọi một vài người bạn học cũ, không có người lạ đâu, yên tâm.”
Cô bạn thân ném cho tôi ánh mắt đầy ấm ức: “Tớ nói bậy chỗ nào chứ?”
“Cậu nhìn này, lời lẽ còn yêu thương cậu!”
Tôi lặng lẽ ôm trán.
Nói gì vậy chứ?
Từ việc chúng tôi “ghost” nhau một cách tự nhiên có thể thấy.
Tôi không phải người chung tình, Thẩm Chu Bạch càng không phải.
Vì vậy gần như không do dự, tôi đã đồng ý lời mời của anh ta.
Ăn xong, tôi trò chuyện với cô bạn một lúc rồi mới luyến tiếc chia tay.
Quay lại công ty, tôi lại gặp Hạ Hành Bách trong thang máy.
Trong thang máy chỉ có hai chúng tôi. Anh ấy liếc nhìn tôi một cái, cúi nhẹ đầu, dường như muốn nói gì đó.
Trong không gian chật hẹp và yên tĩnh, tôi dường như có thể nghe thấy hơi thở của anh ấy.
Tôi vì cảm thấy ngại ngùng nên đành lấy điện thoại ra lướt. Đúng lúc WeChat nhảy ra tin nhắn mới, tôi tiện tay mở ra, nhưng vì tay run một cái, ấn vào luôn nút phát.