11
Bên ngoài biệt thự.
Bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng.
Tạ Tư Vũ đưa tay ra, với vẻ cao ngạo của một người chồng:
“Luật sư Mạnh à, tôi là chồng của Quý Ninh. Tôi hy vọng anh sẽ tận tâm phục vụ công ty của chúng tôi.”
Mạnh Hồi không hề tỏ ra nhút nhát, hắn mỉm cười:
“Cậu Tạ à, tôi chỉ phục vụ Quý Ninh thôi.”
Rồi hắn nói thêm một câu đầy khiêu khích:
“À, quên nói với cậu, tôi là luật sư giải quyết vụ án ly hôn của cô ấy.”
“Ly hôn?”
Lời nói của Mạnh Hồi như một quả bom nổ tung.
Tạ Tư Vũ không thể tin được vào tai mình, nhưng ngay sau đó, anh lại trở về vẻ khinh bỉ.
“Thật nực cười, chúng tôi mới cưới nhau, hơn nữa, phi vụ hợp tác giữa nhà họ Quý và nhà họ Tạ mới bắt đầu. Anh cảm thấy cô ấy có thể bỏ qua một đống tiền để đi theo một tên trai bao như anh sao?”
Anh cười nhạo, nhìn chằm chằm vào Mạnh Hồi.
“Cô ấy rất giỏi lừa gạt đấy, đừng thấy cô ấy nói ra vài lời ngon ngọt đã vội nghĩ mình là bảo bối.”
Ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt có vài nét tương đồng với mình, rồi cắn răng nói:
“Cùng lắm chỉ là tên đê tiện nhân cơ hội chen chân vào giữa chúng tôi mà thôi!”
Mạnh Hồi vẫn tỏ ra bình tĩnh, mỉm cười:
“Phải có kẻ hở thì mới có người chen chân vào được.”
Tạ Tư Vũ tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Mạnh Hồi lấy ra một vật gì đó từ túi và đưa cho anh.
“Ninh Ninh làm rơi đồ này, phiền cậu đưa lại cho cô ấy.”
Tạ Tư Vũ nhìn thấy một chiếc tất bị lột ra, ngay lập tức nổi giận.
Đến mức chỉ tay vào mặt Mạnh Hồi mà chửi bới:
“Anh là đồ tiểu tam! Không, mày là đồ lão tam!”
Mạnh Hồi không hề tức giận: “Người không được yêu mới là kẻ thứ ba.”
Tạ Tư Vũ như phát điên, đấm thẳng vào mặt Mạnh Hồi.
“Anh là đồ bị đá, có gì mà kiêu căng?”
Mạnh Hồi lau khóe miệng, cười nhạo:
“Nhưng có người thậm chí còn không được đá, Quý Ninh chọn cậu chỉ vì cậu giống tôi mà thôi.”
“Mà đã có hàng chính hãng rồi, ai lại đi dùng hàng nhái chứ?”
Tạ Tư Vũ tức giận đến mức nhảy cẫng lên:
“Anh mới là hàng nhái! Tôi và cô ấy là thanh mai trúc mã, yêu nhau say đắm, tôi quen biết cô ấy trước hơn anh mười mấy năm, nếu có ai là kẻ thế thân thì chính là anh đấy!”
Mạnh Hồi cười ha hả, hỏi ngược lại:
“Nếu hai người yêu nhau thật lòng thì sao cô ấy lại làm bạn gái tôi chứ? Xem ra chỉ có mình cậu là tự mình đa tình quá thôi.”
“Dù sao thì cô ấy cũng là bạn gái của tôi trước, rồi cũng sẽ quay lại với tôi mà thôi!”
Tạ Tư Vũ đỏ mặt tía tai, tức giận nhắc nhở:
“Năm năm trước cô ấy đã đá anh rồi, bây giờ chỉ là chơi đùa, chơi chán rồi sẽ lại đá anh thôi!”
“Còn tôi, sẽ mãi mãi là chồng của cô ấy!”
“Thật sao?”
Mạnh Hồi cười nhạt, vẻ mặt vẫn bình tĩnh:
“Tôi sẽ dùng hết khả năng của mình để giúp cô ấy ly hôn.”
Những dòng chữ cũng trở nên náo loạn hẳn:
[Đm! Cảnh tượng này quá đã!]
[Đại chiến Tu La Tràng rồi, nghe danh đã lâu giờ mới có dịp gặp!]
[Tôi thích cảnh này, cứ thế mà đánh nhau đi!]
[+100086.]
[Nữ chính đâu rồi? Bây giờ đến lượt cô ấy xuất hiện rồi!]
[Ruồi bọ xoa tay, đang chờ xem màn tiếp theo đây!]
12
Tôi vừa tắm xong thì thấy Tạ Tư Vũ xông vào nhà, cánh cửa lập tức đóng sầm lại.
Mắt anh đỏ ngầu, trông như một con chó điên, gào lên với tôi:
“Cô có muốn ly hôn ngay bây giờ không?”
Tôi giật mình vì sự tức giận bất ngờ của anh, nhưng vẫn bình tĩnh giải thích:
“Chúng ta có thể ký vào bản thỏa thuận ly hôn trước, rồi một thời gian sau mới công bố, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến hợp tác giữa hai gia đình.”
Anh tức giận hét lớn:
“Cô muốn ly hôn chỉ vì anh ta à?”
Thật quá đáng! Cái thái độ là gì vậy?
“Anh đang làm gì thế?”
“Người bỏ trốn không phải là anh sao?”
“Người muốn chia tay không phải là anh sao?”
Lửa giận của anh lập tức tắt ngúm, miệng lẩm bẩm muốn giải thích:
“Tôi…”
Tôi liếc anh một cái, tỏ vẻ khinh bỉ.
“Tôi cũng khá thích anh, nhưng với trình độ của anh mà muốn tôi ở góa đời khi chồng vẫn còn sống à?”
“Tôi…”
Dòng chữ: [Tên nhóc kiêu ngạo thiếu đánh này! Đã ăn chả rồi mà còn muốn chất vấn nữ chính à!]
[Nữ chính xinh đẹp lại giàu có như vậy, tại sao phải chịu đựng một người đàn ông chỉ được có một phút rưỡi chứ?]
[Đúng rồi, nếu tôi là nữ chính, tôi chắc chắn sẽ bao nuôi mười tên trai bao.]
[Ủng hộ nữ chính ly hôn!]
Bị đụng vào nỗi đau, Tạ Tư Vũ mặt đỏ tía tai, nghiến răng nói:
“Tôi không đồng ý!”
“Tôi có quan tâm anh đồng ý hay không à?”
Đột nhiên, anh áp sát tôi và hôn tới.
Tôi phản ứng lại, tát anh một cái.
Thế mà anh lại hôn lên tay tôi.
“Tay của chị thơm quá, thật mềm quá.”
Mẹ nó, chẳng lẽ tôi đánh anh sảng điên luôn rồi sao?
Đây là thứ biến thái nào vậy?
“Đừng chạm vào tôi!”
Tôi mạnh mẽ đẩy anh ra:
“Tạ Tư Vũ à, anh có tự thấy mình kinh tởm không? Tôi đã thấy anh gọi trai bao ở bar rồi, nếu thích đàn ông thì tránh xa tôi ra, chết tiệt!”
Tạ Tư Vũ sững sờ, vội vàng giải thích:
“Tôi… tôi không có, tôi không thích đàn ông!”
“Vậy anh gọi trai bao để làm gì?”
Anh cúi đầu, có vẻ hơi xấu hổ.
“Tôi gọi anh ta ra để học hỏi kinh nghiệm…”
“Học hỏi kinh nghiệm gì cơ?”
Ánh mắt anh lảng tránh, mặt đỏ bừng, giọng nói ngày càng nhỏ dần.
“Làm sao để khiến cô thoải mái…
“Lần đầu tiên của tôi, do chẳng có kinh nghiệm thành ra không làm tốt… nên tôi mới…”
Đầu tôi trống rỗng mất một lúc…
Trời ơi, tôi đã hiểu lầm anh rồi.
Hóa ra anh đi tìm hiểu để phục vụ tôi, vậy mà tôi còn đánh anh ấy.
“À… xin lỗi nhé…
“Tôi không nên đánh anh…”
Tôi thật quá đáng.
Sao tôi có thể tệ như vậy.
“Chị ơi, em thích chị đánh em…”
Tạ Tư Vũ ngẩng đầu lên, mắt còn ươn ướt, vẻ mặt đầy oan ức.
“Chị ơi, chị có muốn kiểm tra kết quả học tập của em không? Lần này em nhất định sẽ khiến chị hài lòng.”
Thật ra tôi vốn không thể cưỡng lại được.
Dáng vẻ và khuôn mặt của anh đều khiến tôi mê mẩn.
Chưa kịp gật đầu, anh đã bắt đầu.
Phải nói là sau khi được đào tạo thì khác hẳn.
Thật sự là biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Anh vừa hành động, vừa thì thầm bên tai tôi:
“Chị ơi, chị có thích em làm như vậy với chị không?”
“Chị ơi, anh ta có thể làm được như vậy được không? Anh ta có giỏi bằng em không?”
“Chị ơi, nói cho em biết đi, chị thích ai hơn?”
Hồn tôi như muốn tan ra.
“Thích, thích…”
Đột nhiên, anh dừng lại, nhìn chằm chằm vào tôi hỏi.
“Thích em hay là thích anh ta?”
Sao cả hai người đều thích hỏi câu hỏi tương tự thế này nhỉ.
Tôi vuốt tóc anh:
“Thích anh…”
Anh cắn môi, bắt đầu trách móc tôi.
“Nói dối, Quý Ninh em chính là kẻ lừa đảo.”
“Hồi nhỏ em hứa lớn lên sẽ lấy anh, kết quả là quên anh luôn, đi yêu người khác. Em kết hôn với anh chỉ để chơi đùa thôi, chơi chán rồi sẽ bỏ anh.”
“Giống như trước đây vậy, nói bỏ là bỏ…”
Nói rồi, anh bật khóc.
Những giọt nước mắt long lanh lăn dài trên má.
“Em không thể lừa anh lâu hơn một chút sao?”
“Không thể chơi đùa anh lâu hơn một chút sao?”
Tôi nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của anh, trông cứ như một chú chó con bị bỏ rơi vậy.
Dụi đầu vào cổ tôi.
Thật đau lòng quá đi thôi.
Nước mắt đàn ông chính là chất kích thích của phụ nữ.
Cái vẻ ngoài đáng thương như một tấm thảm chùi chân đó đúng là y như sở thích của tôi.
“Ôi, em sai rồi. Tất cả đều là lỗi của em có được không?”
Tôi chỉ đang an ủi một chú chó đáng thương mà thôi.
“Em còn muốn ly hôn với anh…” Anh nức nở.
“Không ly hôn, không rời xa nhau là được chứ gì?”
“Em nói rồi đấy nhé.”
“Ừ, ừ, ừ.”
Tôi liên tục hứa hẹn.
Có một bảo bối như vậy, ly hôn làm gì nữa.
Tạ Tư Vũ ngẩng đầu lên, mắt vẫn còn vương lệ, nhưng giọng điệu lại có chút kiêu căng:
“Vậy thì em hãy bỏ người kia đi.”
Ôi không, tôi đã chơi quá trớn rồi.
Người bên ngoài kia phải làm sao đây.
Tôi mới nhớ ra cái hệ thống không mấy nghiêm túc kia.
“Ai nói Tạ Tư Vũ không phải nam chính! Chơi lớn quá rồi thì phải làm sao?”
Hệ thống: [Xin lỗi nhé, có vẻ như đây là một kịch bản song nam chủ…]
Những dòng chữ kia an ủi tôi: [Hai người thôi mà, nữ chính ơi, cô làm được mà.]
“Không phải chứ, các người thích đọc thể loại truyện này à? Tôi sẽ không bị chửi chết chứ?” Tôi hoàn toàn bất lực.
Dòng chữ: [Thích lắm! Đây mới đúng là tiểu thuyết ngôn tình!]
[Tuyệt phẩm, đây quả thật là tuyệt phẩm!]
[Nữ chính à, cô chỉ mắc những lỗi mà mọi cô gái đều từng mắc thôi.]
[Đúng vậy, đằng sau thành công của mỗi người phụ nữ đều có bóng dáng của nhiều người đàn ông mà.]
[Nữ chính bảo bối à, chúng ta thích đọc truyện về việc thuần phục đàn ông, cô chỉ cần dỗ dành một chút là cả hai sẽ dính chặt lấy cô thôi.]