Không khí đang trở nên ngượng ngùng thì phục vụ mang rượu vào.
Loại rượu này tôi biết, chỉ một ngụm thôi đã vài chục triệu.
Nếu chồng tôi thực sự nghèo khó và bị ép phải đi dự tiệc, chắc chắn anh sẽ không biết giá trị của loại rượu này.
“Để em làm.” Tôi cầm chai rượu lên, cố ý trượt tay, làm chai rượu rơi xuống đất, vỡ tan.
Trong giới thượng lưu, đặc biệt là những người yêu rượu, phá hỏng một chai rượu quý như thế này chắc chắn sẽ khiến họ xót xa.
Anh không để ý đến chai rượu đắt tiền, mà lập tức quan tâm đến tôi.
“Em có bị thương không?” Anh nắm tay tôi, kiểm tra từ trên xuống dưới, ánh mắt đầy lo lắng. “Lần sau cẩn thận hơn nhé.”
Tôi giả vờ xót xa: “Chai rượu này…”
Cố Thiên Châu thản nhiên: “Chỉ là một chai rượu thôi mà, siêu thị vài chục nghìn cũng đầy.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Tôi bắt đầu tin rằng anh thật sự chỉ đến đây để lấp chỗ trống.
Nhưng tôi khá bất ngờ khi ông chủ của anh lại tin tưởng anh đến vậy.
Anh giải thích: “Trước đây ở công trường, anh từng cứu ông chủ, nên ông ấy đối xử với anh đặc biệt hơn.”
“Ồ, hóa ra là vậy.” Tôi gật đầu.
“Vậy còn em? Sao em lại ở đây?” Anh nhìn tôi với ánh mắt trong trẻo.
Chết thật, tôi chưa nghĩ ra lý do.
Hay tôi cũng dùng lý do giống anh?
“Thực ra, em hơi ngại nói với anh. Em có chút quen biết với bà chủ của công ty, hôm nay bà ấy bận đi xem mắt nên nhờ em đến thay mặt.”
Tôi chỉ vào chiếc túi xách: “Túi này là của bà ấy.”
“Trang sức và quần áo cũng thế.”
Cố Thiên Châu bật cười: “Vậy là chúng ta được bữa ăn miễn phí rồi. Cứ ăn uống thả ga thôi.”
“Đúng đúng.”
4
Chúng tôi gọi thêm một chai rượu.
Anh ngăn tôi lại: “Niệm Niệm, rượu ở đây đắt lắm.”
Tôi chớp mắt: “Anh yên tâm, hôm nay người khác trả tiền. Chúng ta chỉ việc ăn và uống thôi.”
Anh nháy mắt lại với tôi: “Cũng đúng, nghe lời vợ đại nhân.”
Câu “vợ đại nhân” khiến mặt tôi đỏ bừng.
Giữa chừng, tôi vào nhà vệ sinh gọi điện cho trợ lý: “Mau tìm cho tôi một chiếc xe điện cũ, tốt nhất là xe second-hand, không phải mới. Nhanh nhé.”
Sau khi dặn dò xong, tôi chỉnh lại trang phục, mỉm cười quay lại phòng tiệc.
Bên kia, Cố Thiên Châu vừa đặt điện thoại xuống.
Rõ ràng, anh cũng vừa gọi một cuộc điện thoại.
Có phải ông chủ của anh gọi không?
Anh giơ điện thoại lên: “Ông chủ gọi, nói rằng việc hợp tác đã quyết định xong. Ngày mai sẽ gửi hợp đồng qua, bảo bạn em yên tâm.”
Không ngờ, vụ hợp tác đầu tiên của tôi lại suôn sẻ đến vậy.
Khóe môi tôi không kiềm được nụ cười.
“Ừ, cô ấy chắc chắn sẽ vui lắm.”
“Thôi, cũng muộn rồi, về thôi.”
“Được.” Tôi gật đầu.
Ra đến cửa, tôi thấy một chiếc xe điện màu hồng nhạt, hơi cũ đậu ở đó.
Trợ lý nhắn tin: “Tổng giám đốc Thẩm, chị cần gấp quá, xe điện cũ khó tìm. Chiếc này tôi mua từ một cô gái nhỏ, trả giá gấp đôi, còn đắt hơn cả xe mới.”
Tôi cất điện thoại, chỉ vào chiếc xe điện: “Anh muốn ngồi xe em về không?”
“Anh cũng đi xe mà,” Cố Thiên Châu cười nhẹ, chỉ tay về phía một chiếc… xe đạp dựng bên cạnh đài phun nước.
“Anh đạp xe đến đây?” Tôi sững sờ, “Mặc bộ vest này?”
Cố Thiên Châu làm bộ vô tội: “Có vấn đề gì sao?”
Tôi lắc đầu, nhưng trong lòng thầm nghĩ:
Cũng chẳng có gì, chỉ là nếu xe đạp cào xước bộ vest đắt tiền của ông chủ anh, không biết ông ấy có bắt đền không.
Ngày hôm sau, người đại diện của tập đoàn Chiêu Lê đến giao hợp đồng.
Hợp đồng được ký kết suôn sẻ.
Bố tôi không biết nghe tin từ đâu, liền chuyển ngay cho tôi 10 tỷ: “Con gái à, chúc mừng con đã hoàn thành đơn hàng đầu tiên, mua gì mình thích đi.”
Tôi vừa giả bộ từ chối, vừa nhận số tiền đó một cách vui vẻ.
Vì hợp tác với tập đoàn Chiêu Lê, tôi quyết định đến thăm công trường của họ.
Dĩ nhiên, mục tiêu chính là tạo bất ngờ cho Cố Thiên Châu.
5
Tôi nói với Cố Thiên Châu rằng vì sự giúp đỡ hôm trước của tôi, đơn hàng lớn đã thành công, và để cảm ơn, bạn tôi mời tôi đến công ty cô ấy làm việc.
Cố Thiên Châu xoa đầu tôi đầy yêu thương: “Như vậy cũng tốt.”
Đương nhiên là tốt rồi. Tôi cũng chẳng thể chịu nổi mùi tanh cá mỗi ngày thêm nữa.
Tôi bảo trợ lý mua một loạt quần áo và túi xách giá rẻ, tháo hết trang sức, biến mình thành một người giản dị hoàn toàn.
Trợ lý không hiểu: “Tổng giám đốc Thẩm, người ta bảo người đẹp vì lụa, Phật đẹp vì mạ vàng. Đặc biệt là khi làm ăn, nếu chị ăn mặc xuề xòa hoặc không đi xe sang, đối tác sẽ không đánh giá cao. Sao chị lại làm ngược thế?”
Vì tôi cần giữ bí mật thân phận của mình!
Tôi “cảnh báo” trợ lý: “Đến công trường, đừng gọi tôi là Tổng giám đốc. Gọi tôi là… Tiểu Thẩm đi.”
Trợ lý lắc đầu nguầy nguậy.
“Không gọi thì trừ thưởng.”
Trợ lý nhìn tôi với vẻ mặt khổ sở như bị táo bón.
Đến công trường, mặt trời chói chang, bụi bay mù mịt. Dù có tưới nước, cũng chẳng giảm được bao nhiêu.
Nhìn cảnh tượng này, nghĩ đến việc Cố Thiên Châu làm việc mỗi ngày trong môi trường khắc nghiệt như vậy, tôi không khỏi xót xa.
Tôi luôn miệng nói yêu anh, nhưng vì muốn thử lòng anh, tôi không ngừng nói dối và che giấu thân phận.
Tôi không biết mình làm vậy có đúng hay không.
“Chị tìm ai?” Một công nhân nói giọng địa phương nặng nề hỏi tôi.
“Tôi đến tìm Cố Thiên Châu.”
“Cố Thiên Châu? Không có người này đâu.” Người công nhân lớn tuổi gãi đầu, bối rối nói:
“Chị có nhầm chỗ không?”
Tôi cau mày. Không thể nào nhầm được.
Đang định hỏi thêm, một công nhân trẻ hơn chạy đến: “Anh Đại, anh bị nắng làm cho lú lẫn rồi à? Công trường mình làm sao không có ai tên Cố Thiên Châu? Đó, anh ta đang ở kia kìa.”
Cậu công nhân cười hiền lành với tôi: “Chị ơi, người chị tìm ở đằng kia.”
Cậu ta chỉ tay về phía xa.
Dù đã đi xa, tôi vẫn nghe thấy giọng của bác công nhân lớn tuổi:
“Công trường mình từ khi nào lại có người tên Cố Thiên Châu vậy?”
“Suỵt, im đi!”
Tôi nghĩ mình sẽ gặp một Cố Thiên Châu lấm lem bụi bặm, quần áo ướt sũng mồ hôi.
Nhưng không, anh đội mũ bảo hộ, mặc đồ công nhân, đang chỉ huy mọi người làm việc.
Với dáng người cao ráo, khuôn mặt thanh tú, dù mặc bộ đồ công trường chẳng mấy đẹp mắt, anh vẫn toát lên vẻ cuốn hút.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Chồng ơi!”
Cố Thiên Châu quay lại nhìn tôi, ánh mắt đầy bất ngờ: “Sao em lại ở đây?”
“Anh quên rồi à? Hôm nay sếp em bận, nhờ em qua xem tình hình công trường. À, đây là đồng nghiệp của em, Tiểu Chu.”
Tiểu Chu quen tiếp khách quý nên phản xạ như máy, cúi chào chuẩn mực: “Chào anh, rất vui được gặp anh.”
Tôi xấu hổ, đưa tay lên trán.
Thấy ánh mắt nghi ngờ của Cố Thiên Châu, tôi vội giải thích: “Tiểu Chu từng làm việc ở nước ngoài.”
Tôi nháy mắt ra hiệu, Tiểu Chu vội gật đầu: “Thẩm… à không, Tiểu Thẩm nói đúng.”
“Anh thăng chức rồi à?” Tôi hỏi Cố Thiên Châu.
“Ừ, hôm trước anh định nói với em, nhưng muốn giữ bí mật để tạo bất ngờ.”
Tôi đưa hộp cơm giữ nhiệt cho anh: “Giờ cũng là bất ngờ mà.”
Anh lẩm bẩm: “Ừ, bất ngờ lớn thật.”
6
Tối hôm đó, sau khoảnh khắc ngọt ngào, Cố Thiên Châu ôm tôi nói: “Niệm Niệm, chúng ta đổi nhà nhé.”
Thực ra, tôi đã muốn đề xuất chuyện này từ lâu.
Căn nhà hiện tại mùa đông thì lạnh, mùa hè thì nóng, mái nhà còn dột, cách âm tệ đến mức ban đêm đi vệ sinh, mở cửa ra là thấy lũ gián họp hội nghị.
Nếu bố tôi biết tôi sống trong hoàn cảnh này, chắc ông sẽ khóc hết cả vài cân nước mắt.
Tôi chợt nghĩ ra một ý: “Chồng à, em cũng đang định nói với anh chuyện này. Bạn em có nhiều nhà lắm, quản lý không xuể, nên bảo cho chúng ta thuê một căn.”
“Nhà nằm ở trung tâm thành phố nhưng giá không đắt, vì cô ấy cho em giá hữu nghị.”
Thấy anh không nói gì, tôi hơi lo lắng: “Chồng ơi, giờ lương chúng ta cũng tăng rồi, chắc đủ chi trả đúng không?”
Cố Thiên Châu nhìn tôi rất lâu, cuối cùng anh thở dài: “Được, nghe theo em.”
Tôi vui mừng hẳn: “À, lúc nãy anh định nói gì nhỉ?”
Anh cười nhạt: “Sếp anh cũng cho thuê nhà giá rẻ, nhưng em đã chọn xong rồi, để anh đi từ chối.”
Hôm sau, khi Cố Thiên Châu đi làm, tôi gọi dịch vụ chuyển nhà, giả vờ bận rộn.
Thực tế, ngoài những “đồ cần thiết”, những thứ khác tôi vứt được là vứt hết.
Sau khi nhân viên dọn dẹp xong căn nhà mới, tôi nhìn qua ô cửa sổ lớn và cảm thấy như được sống lại.
Cửa kính từ trần đến sàn nhìn thẳng ra sông, toàn cảnh tuyệt đẹp.
Căn hộ thông minh, diện tích 300m², nội thất cao cấp.
Tôi nói dối Cố Thiên Châu rằng tiền thuê chỉ 5 triệu mỗi tháng.
Nhưng thực tế, ở khu vực này, giá thuê ít nhất cũng 50 triệu một tháng.
Tối đó, tôi chuẩn bị một bữa tiệc thịnh soạn, sẵn sàng đợi anh về.
Rượu vang, bít tết, nhạc lãng mạn… tất cả đã đâu vào đấy.
Lãng mạn bắt đầu.
Nhưng đợi đến 7 giờ 30, Cố Thiên Châu nhắn rằng có việc trì hoãn, cần thêm chút thời gian.