Cả ngày tôi ngồi trong chỗ làm việc, tâm trạng rối bời.
Rốt cuộc Hạ Hành Bách có ý gì đây?
Về đến nhà, tôi không nhịn được kể cho cô bạn thân nghe chuyện này.
Cô ấy cười phá lên, “Có khi nào anh ta thấy cậu bây giờ còn xinh đẹp hơn trước, nên nảy sinh tình cảm, quên mất là đã từng xóa cậu không?”
Tôi lặng lẽ bấu tay: “Ai mà biết anh ta nghĩ gì? Hơn nữa, anh ta bảo mình kết bạn, nhưng đến giờ vẫn mình vẫn chưa chấp nhận đâu!”
Cô bạn thân lập tức kết luận: “Chiêu ‘dục cầm cố túng’ đấy, chắc chắn là ‘dục cầm cố túng'(*)!”
(*) Dục cầm cố túng: Muốn bắt, thì hãy thả, nôm na ‘lạt mềm buộc chặt’.
“Tuần trước chúng ta có đi mua cái váy ngắn đó, mai đi làm thì cậu hãy mặc nó vào, cho anh ta thèm chết! Ha ha!”
Tôi lặng lẽ ôm đầu. Dù tôi không nghĩ rằng, Hạ Hành Bách sẽ có ý gì với tôi. Nhưng nói về chiếc váy đó —
Sau khi giặt xong tôi chưa mặc lại lần nào.
Tôi lấy chiếc váy ra mặc vào.
Phải nói rằng, mặc lên xong cảm giác tôi cũng thật ngọt ngào và gợi cảm.
Tôi rất hài lòng, tạo dáng điên cuồng trước gương. Tiện thể chụp vài tấm ảnh uốn éo gửi cho cô bạn thân.
“Đẹp không?”
“Mình khá thích chiếc váy này.”
“Cảm giác rất tôn dáng.”
Chờ một lúc, bạn thân không trả lời.
Tôi vừa định gọi điện thì đột nhiên nhận ra, đây không phải là bạn thân của tôi.
Là Hạ Hành Bách vừa chấp nhận yêu cầu kết bạn của tôi nên bị đẩy lên đầu danh sách!
Tôi không khỏi nhìn lại mấy bức ảnh tôi gửi.
Tấm vải mỏng manh tôn lên những đường cong quyến rũ.
Vòng eo thon thả, đường cong rõ ràng, vì là váy ngắn nên lộ hai đoạn đùi trắng nõn đan chéo nhau.
Nhìn thế nào cũng… gợi cảm quá mức.
Hạ Hành Bách chắc chắn sẽ nghĩ tôi đang quyến rũ anh ta!
Tôi lập tức hoảng loạn, muốn thu hồi.
Nhưng đã quá thời gian thu hồi.
Tôi đang cầm điện thoại, mồ hôi đầm đìa thì bên kia đột nhiên có tin nhắn.
Vẫn ngắn gọn:
“Xấu.”
“Xóa đi.”
Tôi: … Mau cứu tôi với!!!
Dòng chữ “Đối phương đang nhập…” nhấp nháy một lúc. Nhưng Hạ Hành Bách không gửi thêm tin nhắn nào nữa.
Hy vọng của tôi hoàn toàn tan vỡ. Có lẽ anh ta còn có những lời chê bai khác, nhưng vì giữ thể diện nên không nói ra.
Cũng phải thôi. Những bức ảnh như thế, Hạ Hành Bách nhìn thấy làm sao lại nghĩ là tôi đang quyến rũ?
Anh chỉ nghĩ tôi thô tục thôi!
Tôi buồn bã trả lời: “Được rồi Hạ tổng, xin lỗi nhé.”
Ngày hôm sau, công ty có cuộc họp.
Vì xấu hổ khi gửi nhầm ảnh, tôi gần như trắng đêm không ngủ được. Mặc dù đã giải thích với Hạ Hành Bách, nhưng để anh nhìn thấy những bức ảnh đó thật sự rất xấu hổ!
Mang theo khuôn mặt mệt mỏi, quầng thâm như gấu trúc tới công ty, tôi co ro trong góc phòng họp.
Đồng nghiệp ra vào, kết nối thiết bị thuyết trình.
Khi Hạ Hành Bách cầm tài liệu vào, tôi tình cờ nhìn thấy anh.
Không biết có phải do tôi tưởng tượng hay không, khóe miệng anh ấy dường như hơi cong lên một nụ cười mờ nhạt khó nhận ra.
Tôi hoảng loạn tránh ánh nhìn ấy.
Rất nhanh, có đồng nghiệp hỏi: “Hạ tổng, anh muốn dùng thiết bị của mình để thuyết trình à?”
Anh “Ừ” một tiếng.
Tôi cúi đầu, lật xem tài liệu cuộc họp, cố gắng để bản thân chìm đắm trong đó, tạm thời thoát khỏi thực tại.
Tuy nhiên, không lâu sau, đột nhiên tôi lại nghe thấy đồng nghiệp kết nối thiết bị nhỏ giọng kêu lên: “Đây là cái gì? Điện thoại của ai vậy?”
Có người ấp úng trả lời: “Hình như là… của Hạ tổng.”
Phòng họp vốn còn có đồng nghiệp nhỏ giọng bàn tán, dần trở nên im lặng.
Bầu không khí trở nên kỳ lạ.
Tôi không hiểu gì, mơ hồ ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy trên màn hình lớn không xa đang chiếu rõ ràng hình nền của điện thoại.
Là bức ảnh selfie tôi vô tình gửi cho Hạ Hành Bách tối qua!!
Tôi luôn nghĩ rằng mình rất nhanh nhẹn, nhưng lúc này, đầu óc tôi không hoạt động nữa.
Bức ảnh đó — không phải tên Hạ Hành Bách nói xấu sao, còn bảo tôi xóa đi sao?
Sao lại chạy lên làm hình nền của anh ta rồi? Ủa?
Hơn nữa, lúc này, một bức ảnh selfie gợi cảm với đường cong quyến rũ hiện rõ trên màn hình lớn trong phòng họp công ty. Mặc dù không lộ mặt, nhưng lại có cảm giác… rất cấm kỵ.
Tôi lặng lẽ liếc nhìn xung quanh.
Đồng nghiệp tuy rất hiểu ý mà im lặng như gà, nhưng ánh mắt dán chặt vào màn hình không thiếu một cái nào.
Hạ Hành Bách hiếm khi lộ vẻ mặt khó chịu. Tập tài liệu trong tay bị anh ta đập mạnh xuống bàn: “Tắt đi.”
Rõ ràng là giọng điệu không có chút cảm xúc nào, nhưng lại có cảm giác áp lực rất mạnh. Áp suất xung quanh đều hạ xuống.
Đồng nghiệp kết nối thiết bị hoảng loạn, ấn nhiều lần mà không ngắt được kết nối, cuống quá rút phích cắm máy chiếu, “Xin lỗi Hạ tổng, xin lỗi!”
Hạ Hành Bách mặt đen thu lại điện thoại. Hình như anh còn cố tình liếc nhìn tôi một cái.
Cuộc họp kéo dài suốt hai giờ. Mọi người đều cẩn thận, ai cũng sợ hãi như đi trên lớp băng mỏng.
Hạ Hành Bách thì như một quả bom chưa nổ. Mọi người đều sợ, chỉ cần vô ý sẽ chạm phải dây kích nổ của anh.
Cuối cùng cũng đến lúc kết thúc cuộc họp, người đồng nghiệp khi nãy thì vẫn còn sợ hãi, mặt mày ủ rũ: “Phải làm sao đây? Tôi lại chiếu nhầm hình nền của Hạ tổng lên màn hình lớn…”
Có người an ủi anh ta: “Đừng lo, vừa rồi Hạ tổng cũng không nói gì mà.”
“Bức ảnh đó chắc chỉ là ảnh trên mạng thôi đúng không?”
Có người không đồng tình: “Tôi thấy không giống, ảnh trên mạng thôi thì tại sao Hạ tổng lại có phản ứng như vậy?”
“Giống như là… ảnh của bạn gái Hạ tổng hơn! Anh ấy chắc chắn không muốn người khác nhìn thấy đó.”