Khi tỉnh lại đã là sáng sớm, Trần Chỉ Chỉ nằm trên giường trong phòng ngủ của mình, đèn trong phòng ngủ đã tắt, Đặng Cảnh Trạch cũng không còn ở đây. Cô giật giật thân thể đau nhức, phát hiện không hề có loại cảm giác dính dính nhớp nháp, chắc là sau khi Đặng Cảnh Trạch đã lau chùi sạch sẽ cho cô trong lúc cô ngủ.
Trần Chỉ Chỉ cố gắng ngồi dậy, nhưng phát hiện ra rằng toàn bộ cơ thể của mình vẫn rất đau, từ nơi giữa hai chân cho đến bầu ngực đều nóng rực và đau rát. Cô cúi đầu nhìn mấy vết mài mòn trên da, rồi lại hồi tưởng đến cảnh ân ái của hai người, cuối cùng là sự bất thường của Đặng Cảnh Trạch, càng cảm thấy đau nhức hơn.
Sau đó, cửa phòng ngủ được mở ra từ bên ngoài, người tới nhìn thấy Trần Chỉ Chỉ ngồi ở trên giường thì nhanh chóng bật đèn lên, là Đặng Cảnh Trạch.
Anh cầm ly nước đi tới trước mặt Trần Chỉ Chỉ, đặt vào trong tay cô: “Uống nước đi, anh vừa rót, còn ấm."
Trần Chỉ Chỉ uống từng ngụm nước, Đặng Cảnh Trạch ngồi ngay bên cạnh cô, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô, ánh mắt mang theo vẻ hổ thẹn: “Xin lỗi... Chỉ Chỉ, là do anh không khống chế được bản thân mình, để anh bôi thuốc cho em.”
Ngực và đùi của Trần Chỉ Chỉ đều bị rách da, không thể mặc qυầи ɭóŧ và quần dài được, nếu như không được bôi thuốc kịp thời thì chỉ sợ thứ hai cô sẽ không có cách nào đến trường được.
Đặng Cảnh Trạch cầm một ống thuốc mỡ, nhẹ nhàng vén chăn lên. Trần Chỉ Chỉ hơi co rúm người lại, cả người trần như nhộng xuất hiện trước mặt Đặng Cảnh Trạch. Đặng Cảnh Trạch mỉm cười xoa đầu cô, nhẹ nói: “Xấu hổ gì chứ, làm gì có chỗ nào anh chưa nhìn thấy đâu?”
Đặng Cảnh Trạch nắm mắt cá chân của Trần Chỉ Chỉ, tách hai chân cô ra, sau đó lập tức nhìn thấy ŧıểυ huyệt ướt át.
Bầu không khí dường như lại trở nên mập mờ, Đặng Cảnh Trạch nhìn chằm chằm vào giữa hai chân Trần Chỉ Chỉ, hô hấp dần trở nên dồn dập. Trần Chỉ Chỉ sợ hãi co rụt chân lại, nhưng lại bị Đặng Cảnh Trạch giữ lại ngay lập tức. Anh ngẩng đầu nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, mập mờ nói: “ŧıểυ huyệt của Chỉ Chỉ lại chảy nước nữa rồi, nhưng mà bây giờ không được đâu, chú Đặng còn phải bôi thuốc cho Chỉ Chỉ nữa.”
Sau đó, anh bóp một ít thuốc mỡ lên tay, nhẹ nhàng xoa nắn phần da bị rách giữa hai chân Trần Chỉ Chỉ. ŧıểυ huyệt nóng bỏng lập tức tiếp xúc với thuốc mỡ mát lạnh, Trần Chỉ Chỉ lập tức co rúm lại. Đặng Cảnh Trạch tưởng làm đau cô, vội vàng nhẹ nhàng hơn.
Nhìn đỉnh đầu của Đặng Cảnh Trạch, Trần Chỉ Chỉ đột nhiên cảm thấy hơn xuất thần. Người đàn ông này đang tập trung bôi thuốc cho cô, dáng vẻ nghiêm túc và cẩn thận từng li từng tí, giống như đang đối đãi với một báu vật vô giá vậy. Cô còn nhớ lần đầu tiên mình nhìn thấy Đặng Cảnh Trạch, anh mặc một bộ âu phục, tóc tai chải chuốt gọn gàng, mang theo dáng vẻ vừa nghiêm túc vừa cấm dục, thậm chí còn khiến cho Trần Chỉ Chỉ muốn bỏ cuộc giữa chừng. Thế nhưng Đặng Cảnh Trạch ở trên giường lại hoàn toàn không giống như vẻ bề ngoài của anh, tùy tiện nói vài câu da^ʍ đãиɠ cũng đủ khiến cho Trần Chỉ Chỉ đỏ bừng mặt mũi. Cô cứ nghĩ anh đã tiếp nhận mình rồi, thế nhưng Đặng Cảnh Trạch lại luôn rút lui ở bước cuối cùng.
Trần Chỉ Chỉ muốn hỏi Đặng Cảnh Trạch tại sao lại như thế, nhưng lúc há miệng nói chuyện mới phát hiện cổ họng mình đã khàn đến mức không nói ra lời. Đặng Cảnh Trạch nghe được thì càng thêm áy náy, anh dịu dàng bóp chân cho cô: “Em đừng nói nữa, bôi thuốc xong rồi, em có đói bụng không? Anh nấu cơm cho em rồi, có muốn đứng lên ra ngoài ăn không?”