Đặng Cảnh Trạch chỉ là bởi vì tán tỉnh cho nên mới nói những lời này, nhưng Trần Chỉ Chỉ dù sao cũng là một cô bé, nghe anh nói vậy thì không nhịn được mà đỏ bừng mặt. Trần Chỉ Chỉ không trả lời, Đặng Cảnh Trạch lập tức cảm thấy hơn tức giận. Anh vỗ mạnh một cái lên mông cô: “Nói đi, em có phải là con chó cái của chú Đặng không? Có phải chỉ đồng ý để một mình chú Đặng đυ. không?”
Trần Chỉ Chỉ tranh thủ thời gian trả lời: "Vâng, chỉ là con chó cái của mình chú Đặng thôi, chỉ đồng ý để một mình chú Đặng đυ. thôi.”
Đặng Cảnh Trạch lúc này mới thỏa mãn vuốt ve cái mông của Trần Chỉ Chỉ. Hai bàn tay to lớn của anh, một tay vuốt ve mông cô, một tay tách khe mông cô ra.
Khe mông mở ra, miệng ŧıểυ huyệt cũng vô thức mở ra. Đặng Cảnh Trạch nhìn chằm chằm nơi đó, trước kia khi hai người ở trường đều làʍ t̠ìиɦ lúc nghỉ giữa giờ, thế nên anh có rất ít thời gian, chưa thể nào quan sát tỉ mỉ ŧıểυ huyệt của Trần Chỉ Chỉ được. ŧıểυ huyệt của cô trắng trẻo mũm mĩm, hai cái hoa vừa rồi mới ma sát một trận, thế nên cũng lớn hơn một vòng, nhưng mà vẫn quậ cường hợp lại với nhau.
Hai vươn hai tay tách mép thịt của cô ra, môi âʍ ɦộ nhanh chóng hé mở. Khung cảnh bên trong khiến cho Đặng Cảnh Trạch hít sâu một hơi, ŧıểυ huyệt của Trần Chỉ Chỉ ngứa ngáy điên cuồng, thế nên không ngừng co thắt lại, muốn có thứ gì lấp đầy nơi đó.
Anh khẽ thổi vào trong ŧıểυ huyệt của cô một chút, hơi thở lành lạnh giống như làn gió thổi qua. Trần Chỉ Chỉ run lên một cái, chưa kịp kêu lên thì ngón giữa của Đặng Cảnh Trạch đã trực tiếp cắm vào bên trong rồi.
Anh hoàn toàn không cho cô thời gian thích ứng, ngón tay vừa tiến vào đã bắt đầu di chuyển liên tục, sau đó biến thành hai ngón tay, ba ngón tay. ŧıểυ huyệt của Trần Chỉ Chỉ dường như đã tới cực hạn, không thể nào chứa đựng thêm được ngón tay nào nữa. Đặng Cảnh Trạch thấy thế cũng không nhét thêm nữa, chỉ là tốc độ càng lúc càng nhanh, nhanh đến mức sinh ra hư ảnh.
Tiếng rên của Trần Chỉ Chỉ càng lúc càng to, sau cùng biến thành những tiếng la hét không ngớt. Rất nhanh sau đó, toàn thân cô run rẩy, cả người đạt tới cao trào.
Đặng Cảnh Trạch rút tay ra, bắt đầu cởi quần của mình.
Trần Chỉ Chỉ hơi mất sức đang dần dần trượt xuống, liền bị Đặng Cảnh Trạch đỡ lấy eo ổn định lại, chỉ cảm thấy một thứ vừa to vừa cứng nhét vào giữa hai đùi, cúi đầu xuống, nhìn thấy ngay một cây nấm khổng lồ nhô ra từ giữa hai chân.
Trần Chỉ Chỉ bị dọa sợ, suýt nữa thì lại ngã xuống lần nữa, bị Đặng Cảnh Trạch vỗ mạnh vào mông: “Kẹp chân chặt lại!”
Vô thức kẹp chặt hai chân lại, ngay lập tực cảm nhận được sức nóng hai bên đùi, dươиɠ ѵậŧ của Đặng Cảnh Trạch như một cây gậy nóng, di chuyển ra vào giữa hai chân cô, cọ xát vào mông và âʍ ɦộ của Trần Chỉ Chỉ.
Huyệt nhỏ của Trần Chỉ Chỉ sau khi đạt cực khoái đã tự động hướng ra ngoài, âm vật nhô ra, bị dươиɠ ѵậŧ của Đặng Cảnh Trạch ma sát. Trần Chỉ Chỉ cảm giác giữa hai đùi của cô đã nóng đến nỗi sắp nổi lửa đến nơi, chỉ dám nhỏ giọng cầu xin tha thứ: “Chú Đặng, em sắp chịu không nổi nữa…hay là…chú đút nó vào…đút vào ŧıểυ huyệt…”
Trần Chỉ Chỉ nghĩ rằng có thể khiến Đặng Cảnh Trạch nhanh chóng bắn ra, như vậy thì bản thân có thể nhanh chóng nghỉ ngơi, nhưng mà Đặng Cảnh Trạch không nghe, vẫn tiếp tục vận động, vừa đẩy vào vừa đâm lên phía trên, có vài lần quy đầu thậm chí còn cắm vào bên trong huyệt đa͙σ của Trần Chỉ Chỉ.
Đặng Cảnh Trạch càng đâm càng dùng lực, càng đâm càng nhanh, đến lúc cuối còn hận không thể nhét cả hai viên bi vào giữa hai đùi của Trần Chỉ Chỉ, Trần Chỉ Chỉ chỉ cảm thấy hai chân của bản thân vẫn luôn run rẩy không ngừng, ngay trước lúc chân cô không thể kiên trì đứng vững mà ngã xuống một giây, một dòng dịch trắng cuối cùng cũng bắn ra, bắn lên đùi của Trần Chỉ Chỉ.