Đặng Cảnh Trạch không dỗ dành cô, anh duỗi tay ra, tách ŧıểυ bức nhỏ của Trần Chỉ Chỉ ra và đẩy trứng rung vào miệng ŧıểυ bức của Trần Chỉ Chỉ.
Sau một lúc, Trần Chỉ Chỉ mới nguôi đi sự tức giận trước đó, nhẹ nhàng rêи ɾỉ. Đặng Cảnh Trạch vừa hỏi vừa vuốt ve: "kí©ɧ ŧɧí©ɧ ŧıểυ bức của em như vậy thoải mái không?"
Trần Chỉ Chỉ quay đầu và nói: "Ưm ... thoải mái ..."
Đặng Cảnh Trạch cười nói: "Thoải mái như thế nào?"
Trần Chỉ Chỉ mơ màng nói: "Không thoải mái ... khó chịu ... muốn ©ôи th!t lớn của thầy Đặng..."
Nghe vậy, Đặng Cảnh Trạch lập tức rút trứng rung ra: "Nếu không thoải mái sẽ không ȶᏂασ em."
Trần Chỉ Chỉ đang trên đà cực khoái chỉ cảm thấy ŧıểυ bức trống rỗng, nắm lấy tay Đặng Cảnh Trạch ngăn cản không cho anh rời đi. Thấy vậy, Đặng Cảnh Trạch trực tiếp duỗi ngón giữa ra, cắm vào trong động nhỏ của Trần Chỉ Chỉ một cái 'phốc'.
"A ..." Ngón tay dài sướиɠ hơn trứng rung nhiều, Trần Chỉ Chỉ cảm thấy kɧoáı ©ảʍ hơn trước, cô thoải mái rêи ɾỉ.
Đặng Cảnh Trạch cảm giác được ngón tay của mình đã chọc đến một lớp chướng ngại mỏng nên không tiếp tục đút vào nữa, anh ấn trứng rung lên âm đế của Trần Chỉ Chỉ, ngón tay cắm vào hời hợt: "Ngón giữa với trứng rung, cái nào thoải mái hơn? "
Trần Chỉ Chỉ cảm thấy mình đang ở trên mây, đầu óc hỗn loạn, không trả lời.
Đặng Cảnh Trạch cắm một lúc rồi lại thêm một ngón tay nữa. Trần Chỉ Chỉ đã sớm đạt cao trào, Đặng Cảnh Trạch lập tức nhét trứng rung vào lỗ bức của Trần Chỉ Chỉ để ngăn dâm thủy của cô chảy ra, đồng thời lại vặn lên mức cao nhất, dùng ngón tay xoa nhẹ vào âm vật của Trần Chỉ Chỉ.
Trần Chỉ Chỉ còn đang cao trào thì bị nhét trứng rung vào, cô muốn khép chân lại, nhưng lại bị sự khống chế của Đặng Cảnh Trạch cưỡng ép mở ra.
Đang đỉnh điểm lại thêm một đợt cao trào, Trần Chỉ Chỉ cúi xuống cầu xin Đặng Cảnh Trạch dừng lại, Đặng Cảnh Trạch không quan tâm, anh lấy trứng rung ra, trực tiếp đút ba ngón tay vào ŧıểυ bức nhỏ của Trần Chỉ Chỉ.
Trần Chỉ Chỉ cả người vô lực, nhưng cảm giác kɧoáı ©ảʍ thực sự, cô rất muốn đi ŧıểυ, sau đó thấy nước đã phun ra từ ŧıểυ huyệt của mình.
Đặng Cảnh Trạch dừng lại đúng lúc để cho nước chảy ra, dâʍ ŧᏂủy̠ nhỏ vào tay anh giống như vừa mới rửa tay vậy.Cha mẹ của Trần Chỉ Chỉ đang làm ăn ở nước ngoài, Trần Chỉ Chỉ sống một mình từ nhỏ, khi còn nhỏ thì có bảo mẫu đi cùng, giờ cô đã lớn, không cần bảo mẫu theo sát.
Cha mẹ của Trần Chỉ Chỉ không có kỳ vọng quá lớn đối với Trần Chỉ Chỉ, họ chỉ mong cô có thể sống hạnh phúc, nhưng ông nội của cô thì khác, ông nội của Trần Chỉ Chỉ là hiệu phó của trường, thấy Trần Chỉ Chỉ không hứng thú lắm với việc học, ông đã thường xuyên nhắc nhở Trần Chỉ Chỉ.
Trần Chỉ Chỉ gần đây rất vui vẻ với Đặng Cảnh Trạch ở trường, họ đã làm tất cả trừ bước cuối cùng, gần như quên mất việc học tập. Bị ông nội quản thúc, thỉnh thoảng cô có thể đạt được những thứ hạng đầu, nhưng trong bài kiểm tra lần này, côthự chỉ đạt thứ hạng trung bình trở xuống.
Trong trường tổ chức một cuộc họp giữa phụ huynh với giáo viên, cha mẹ của Trần Chỉ Chỉ không có nhà nên cô chỉ có thể nhờ ông nội mình. Ông thực sự không hài lòng khi nhìn thấy thứ hạng của Trần Chỉ Chỉ ở trường.
Cuộc họp phụ huynh học sinh vẫn diễn ra như thường lệ, Trần Chỉ Chỉ đã tiêm nhiễm vào đầu Đặng Cảnh Trạch từ lâu, để anh không nói xấu mình trước mặt ông nội, Đặng Cảnh Trạch tỏ vẻ không quan tâm.
Trần Chỉ Chỉ tức giận, còn không phải vì anh sao! Kết quả là bị Đặng Cảnh Trạch làm cho mềm nhũn người, không thể phản kháng.