Màn hình TV tử đầu tối đen như mực, không có bất ký thanh âm nào. Nhưng sau đó, bất chợt, một bóng trắng xuất hiện, từ từ, ánh sáng cũng mạnh lên. Và, Amanda cứ như thế xuất hiện trong luồng ánh sáng chói lòa. Một tiếng hát đầy nội lực vang lên, to rõ, trong trẻo như muốn xuyên thủng cả phía chân trời. Cô đứng thật cao trên cao nguyên Khang Tàng, bối cảnh phía sau trùng điệp là núi, hùng vĩ, điệp điệp. đôi tay cô giang rộng, một bộ quần áo đơn giản: quần sóoc, áo da, chân đi bốt da, trên đỉnh thế giởi, vong tình hát vang, như đang nhìn xuống cung điện của riêng mình. Sau khi tiếng hát cất lên khoảng hai mươi mất giây, màn hình lại tối đen như mực trở lại, dừng lại như thế vài giây, TV lại nối tiếp phát tiếp.
Tối đó, những người xem được đoạn quảng cáo này, trước TV đều ngây người mất mấy giây. Toàn bộ đều đắm chìm trong khiếp sợ, sau đó lại bộc phát hô to lên
“Đây rối cuộc là ai?’
“Đây là giọng hát thật…”
Trên báo, TV, truyền thanh, các phương tiện truyền thông cũng điên rồi, điên thật rồi. Thảo luận, rồi duy đoán, giống như lửa cháy lan trên đồng cỏ, thiêu đốt hừng hực lòng người, Dường như không tìm được câu trả lời thì họ rấm rứt ăn không ngon ngủ không yên vậy
“Ca sĩ thần bí đã mang đến những bài thảo luận không dứt. Chỉ trong ngày hôm qua, số người xem đoạn quảng cáo kia qua trang web của đài truyền hình đã vượt quá con số 200 vạn người (2 triệu), lời nhắn, comment hơn 2000, mấy lấn khiến cho trang web bị sập hệ thống. Điện thoại gọi tới đường dây nóng hơn 1000 cuộc, ép nhân viên phải cắt đứt dây điện thoại, cũng phải thận trọng cho mọi người một lời hỉa thích: Về đoạn quảng cáo kia, đều do tập đoàn Long thị phụ trách, bọn họ không biết bất cứ một thông tin gì cả.
“Long thị với động tĩnh này của giới truyền thông vẫn một mực giữ im lặng, không có bất cúa lời giải thích công khai nào cả, Nhưng theo tin hành lang, Long thị sẽ tiếp tục tuyên truyền quảng bá, vung số tiền lớn để lót đường chi cô gái này. Còn về lai lịch của cô gái đó, Long thị từ trên xuống dưới không ai tiết lộ một chút, mà thậm chí họ cũng không biết cô gái ấy là ai.”
Oử nơi này, bản tin truyền hình đang phát đi, thì bên kia, làn sóng tuyên truyền tiếp theo của Long thi đã bắt đầu.
Lại là một buổi sáng sớm, ánh nắng đang dần dần khoác lên thành phố này. Đêm mới vừa tan, mọi người chưa thức dậy, cả thành phố vẫn đang say ngủ, mặt trời mới đang tà tà chậm chạp mọc nơi phía Đông.
Ở tầng 32 cao nhất của cao ốc Long thị, bóng dáng của một người đàn ông đang ngồi yên lặng trên ghế sa long. Người đó nhìn đồng hồ, vừa vặn 5h. Anh ta biết sắp tới đây, một màn này sẽ làm oanh động cả châu Á.
Một bức quảng cáo từ tầng thượng lầu đối diện được thả xuống. một bức quảng cáo khổng lồ, cơ hồ chiếm cả 20 tầng lầu, có thể cho những người đi qua giao lộ này nhìn thấy vô cùng rõ ràng, Dĩ nhiên, thấy nó không chỉ có người đi đường, mà còn có cả giới truyền thông nữa, lát nữa sẽ ùn ùn kép đến.
Trên poster, Amanda mặc một bộ quần áo trẻ trung mát mẻ, khuôn mặt cười rực rỡ đang tươi cười với anh.
Anh lẳng lặng giỏ ly rượu lên, không nhịn được cũng cười lại với cô.
Hãy hát đi, Amanda. Xua đi đêm tối, đây là khoảng trời riêng của em.
“Những tấm poster đã tạo thành đề tài bàn luận ở nhiều thành phố lớn trên toàn châu Á: Tokyo, Bắc Kinh, Thượng Hải, Hongkong, Đài Bắc, Singapore, Kuala Lumpur, ……, tại 17 thành phố sầm uất nhất. Mà điều đặc biệt là, ở mỗi nơi, mỗi tấm poster đều có nội dung khác nhau về cô gái thần bí kia.”
“Xin kính chào quý vị, bây giờ là bản tin lúc 12h trưa. Hôm nay, ở Đài Bắc đã xuất hiện một tấm poster cỡ lớn, nội dung vẫn là về vị tiểu thư Amanda thần bí, trải khắp 20 tầng lầu, đã dẫn đến một lực hấp dẫn vô cùng lớn. Xin mời mọi người xem 17 tấm poster dưới đây tại 17 thành phố. Mỗi bức đều khác nhau mà mọ người cũng không khó phát hiện: Đây tạo thành một câu chuyện tình yêu lãng mạn cổ điển tiêu chuẩn. Nếu chỉ nhìn từng bức một, thì sẽ không nhìn ra, nhưng ki đem những tấm hình này sắp xếp theo thứ tự vị trí địa lý, thì rất dex dàng nhìn ra.”
Kể cả người đi trên mặt đất, hay người đi tàu điện ngầm dưới đất, thì đều có thế thấy: bên ngoài , một tấm hình quảng cáo nháy mắt sinh động hẳn lên, là giọng hát của Amanda.
“Cô ấy rốt cuộc là ai?”
Cô ấy từ đâu tới?”
“Lai lịch cô ấy như thế nào?”
Từng vấn đề một cứ không ngừng xuất hiện trong đầu mọi người, nhưng rốt cuộc cũng không ai có đáp án cả. Mà Long thị, cũng đã thành công đem Amanda thành nhân vật thần bí nhất trong mắt mọi người.
Tiếp theo, ra thông báo về buổi biểu diễn chính thức đầu tiên của cô. Mà khi thông tin này được tung ra, trong vòng ba ngày, vé vào cửa đã hoàn toàn được bán hết, đây quả thật là một kết quả không tưởng với một ca sĩ mới như cô. Mọi người biết về Amanda chỉ vẻn vẹn dừng lại ở những đoạn quảng cáo ít ỏi. Khi cô ra mắt, không có họp báo, thậm chí không có một thông tin hành lang nào, cũng không có truyền thông ra mặt. Họ chỉ đơn giản là nghe được giọng hát của cô, nhưng chỉ cần vậy, thì buổi biểu diễn đã đông nghịt người rồi.
Khi buổi biểu diễn kết thúc, cô không như một số người dự đoán là sẽ biến mất, mà lại tạo thành làn sóng lan rộng hơn, rung động hơn. Mị lực của cô trên sân khấu, không gì sánh kịp, lòng nhiệt tình cùng lực bộc phát là mười phần, thậm chí, trên thực tế, xô lên sân khấu là mang theo một cơn gió lớn, là cơn gió của sự cuồng nhiệt, sục sôi, dâng trào sức trẻ.
Rốt cuộc, thì sau dưới sự trông ngóng của hàng vạn người xem, cô đã bước ra khỏi tấm màn thần bí, chân chính, ra mắt mọi người bằng chính bản thân mình, cho mọi người chân chính nghe được giọng ca tuyệt vời của mình, cũng cho mọi người thấy được cá tính, phong cách của riêng mình.
“Amanda, ở đây có rất nhiều những lời nhắn mà khán giả đã để lại cho em, bây giờ muốn mời em trả lời, được không?”
Khi cô gật đầu đồng ý, hình ảnh người kia lập tức hiện lên màn hình:
“Amanda, tôi….” Trong điện thoại truyền đến thanh âm một giọng nữ đang khóc thút thít, khó khăn nói từng chữ một
“Tôi…Tôi yêu một….Một người đàn ông đã có vợ….Tôi, thật, thật là khổ tâm.. Người tôi yêu lại là chồng của một người khác…Mà tôi, lại không thể ròi bỏ anh ta….tôi,…, tôi không biết làm thế nào bây giờ….”
Gì? Việc này còn phải hỏi sao? Đang lúc Amanda muốn phát hỏa, lại thấy quản lý đang không ngừng nháy mắt nhướng lông mày ra hiệu với mình, tay chân khoa trương múa loạn xạ, ý muốn bảo cô hãy cười một cái với người ta.
Rõ ràng, quản lý rất hiểu tính cách của cô, biết cô luôn thẳng thắn, bộc trực.
Cô cố gắng nhẫn nại một lúc, hít sâu vài hơi, nhưng cuối cùng vẫn không thê chịu nổi mà nói luôn: “Đó là chị tự chuốc lấy phiền phức, đáng đời.”
Trường quay vang lên rõ ràng tiếng hít sâu của mọi người, đạo diễn ngạc nhiên miệng há to ra. Nhưng không hổ là người chuyên nghiệp, sửng sốt vài giây lại nhanh chóng hạ lệnh:
“Nhanh, máy quay số 3 số 4, quay đặc tả gương mặt cô ấy.”
Amanda ánh mắt trong suốt mà bình tĩnh nói: “Người không nên yêu thì không thể yêu, thua thiệt khổ sở cuối cùng vãn chỉ là bản thân mình. Anh ta là chồng của người khác, là một người không nên cũng không thể động đến. Biết anh ta la một người đàn ông đã có vợ mà chị vẫn yêu anh ta, đó không phải là chị đang tự tìm khổ sao? Thế nào? Hay vẫn là yêu chồng người ta thì tương đối kích thích? Cảm thấy đã lắm sao?”
“Mau! Đây là một tin tức chấn động! Lập tức đưa tin đi, mau!” Đạo diễn vội ra dấu với những nhân viên trường quay nãy giờ vẫn đang ngây đơ.
Những ký giả ở hiện trường cũng rối rít dùng tốc độ nhanh nhất liên lạc với tòa soạn, chuẩn bị cho ra lò tin tức nóng hổi này.
Người gọi điện tới chắc là cũng bị dọa cho sợ hãi, cô ấy dứng lại âm thanh thút thít, nói nhỏ: “Tôi…tôi đã đem cả thời thanh xuân quý báu của người thiếu nữ trao cho anh ấy. Chúng tôi đã ở bên nhau 10 năm, bây giờ rời xa anh ấy, tôi thật không cam lòng…”
“Một người đàn ông bắt chị chờ 10 năm lại không thể cho chị một đáp án cuối cùng, vậy mà chị còn định ngây ngốc cờ anh ta thêm nữa sao? Đàn ông trên thế giới này còn nhiều, chị còn sợ không ai theo đuổi sao?”
Mà, khiến người ta cảm thấy ngoái ý muốn chính là: sau cuộc nói chuyện kia, Amanda thế nhưng có được sự ủng hộ áp đảo, không chỉ bởi cô hát múa song toàn, mà còn bởi cô bộc trực ngay thẳng….