Tổng Giám Đốc Thật Lạnh Lùng

Chương 16

Trước Sau

break
“Tại sao hiện tại tôi lại không có công việc gì?” Tâm Ny giọng cao thé lên, căm tức nhìn Hà Kỷ Lễ. “Hơn nữa hai bộ phim trên tay tôi cũng nói dừng giữa chừng, không giải thích một câu liền hạ tôi xuống, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

“Hừ! Trong lòng cô hẳn phải biết rõ!” Hà Kỷ Lễ khuôn mặt đầy râu, có vẻ tiều tụy già nua nói lại.

“Tôi biết rõ? Tôi biết cái gì?”

“Lần trước chuyện của Amanda bị dư luận đào xới, Long Thiều Thiên đã nói với cả giới truyền thông, không hợp tác với chúng ta nữa.”

“Cái gì?” Tâm Ny hét lên. “Anh ta làm sao biết được là chúng ta tiết lộ?”

“Hắn làm sao không biết được? Vòng này là thiên hạ của hắn, lần này lại làm hắn phát bực. Vốn tưởng sau khi chuyện của Amanda bị lộ, cô sẽ được nâng lên một tầm mới, ai biết cư nhiên số cô ta lại may mắn hơn, ngược lại chúng ta lại bị hạ bệ.”

“Tôi….tôi không tin….tôi không tin….” Cô ta tự lẩm bẩm.

“Nói cho cô biết, giới văn nghệ hiện giờ không ai dám tìm cô đóng phim nữa rồi. Cô bây giờ đã hết cơ hội đứng trước ông kính, mà tôi cũng xong đời, lão tử làm sao mà xui xẻo vậy cơ chứ?”

“Không thể….đóng phim…nữa?” Ngay sao đó cô ta hoảng sợ trợn to mắt: “Không thể đóng phim vậy tôi làm gì bây giờ?”

“Tự cô lo đi!”

Quẳng lại lời đó, Hà Kỷ Lễ đóng cửa thật mạnh, để lại Tâm Ny chản nản ngồi phịch xuống đất.

Điều này giống như bị ác mộng bao phủ. Các loại hợp đồng, công việc, ước mơ đều bị hủy bỏ.. Chỉ trong một đêm ngắn ngủi, cô như bị cả thế giới quên lãng.

“Ôi! Trương đạo diễn, em là Tâm Ny!” Cô ta nũng nịu, biết họ Trương này luôn thích cô nói với giọng điệu như vậy.

“Ai vậy? A! Đổng Tâm Ny?”

“Đúng ạ! Em rất nhớ anh đó, lúc nào anh rảnh để em mời anh một bữa cơm?”

Hắn ha ha cười gượng: “Không cần khồn cần, bữa cơm này tôi không ăn nổi, cô cũng đừng gọi điện tới nữa, tôi không tiêu được.”

“Trương đạo diễn, sao anh lại nói thế?......”Cô ta tiếp tục cười ngọt ngào.

Cụp!

Bên tai cô ta truyền tới thanh âm cúp điện thoại rõ ràng. Lòng cô cũng lạnh hơn phân nửa. Rốt cuộc, con đường của cô đã bị phong kín rồi.

Khi Nguyễn Cương xuất hiện trước cửa phòng Tâm Ny thì trên mặt hắn có nét tức giận không thể che giấu.

“Là cô, phải không?” Hắn vừa vào đã hỏi phủ đầu.

Hắn nhìn chằm chằm Tâm Ny, không bỏ qua bất kỳ biểu tình gid trên mặt cô. Chỉ thấy môi cô mấp máy một chút.

“Tôi nghe không hiểu anh đang nói gì.”

“Cô đừng giả bộ. Cô đã nói cho bào giới về chuyện của Amanda, có phải hay không?”

Cô quay phắt đầu lại, trong hoảng hốt có xen lẫn lo lắng: “Tôi việc gì phải làm như vậy? Anh không thể tùy tiện vu khống tôi!”

“Tôi vu khống hay không trong lòng cô tự hiểu rõ!” hắn oán hận nói: “Tôi thật không ngờ cô lại ác độc như vậy. Amanda coi cô như chị em tốt nhất, còn cô lại đang tâm hãm hại cô ấy.”

“Hừ! Cô ta không hề coi tôi như chị em tốt một chút nào cả.” Cô ánh mắt lạnh lẽo.

“Làm sao cô có thể nói như vậy?”

“Tôi nói sai sao? Qúa không công bằng. Tại sao cô ta có thể có cuộc gặp gỡ tốt đẹp với Long Thiều Thiên? Không cần tự mình cố gắng cũng có thể trở thành siêu sao, còn tôi chỉ có thể tự mình bò lên trên.”

Hắn chấn động, nhìn người trước mắt, khuôn mặt tuấn tú tức giận: “Tâm Ny! Sao cô có thể nói thế? Amanda có bao nhiêu cố gắng cô có biết không? Từ nhỏ cô ấy đã tự mình thức thâu đêm luyện tập vũ đạo, còn không ngừng học hát. Không sai, cô ấy đã có một cuộc gặp gỡ rất tốt, thế nhưng cô ấy phải có thực lực, phải không ngừng cố gắng mới có ngày hôm nay.”

“Hừ! Nếu như tôi là cô ta, tôi cũng có thể rất nổi tiếng. Cô ta là cái khỉ gì? Tôi có điểm gì không bằng cô ta? Ông trời quá không công bằng.”

“Cho nên, chuyện của cô ấy là cô nói cho bọn nhà báo? Cũng chỉ bởi vì cô ghen tỵ với cô ấy.”

Cô hất mặt không thèm để ý gì đến Nguyễn Cương. Hai mắt chất chứa ngọn lửa thù hận thiêu đốt.

“Vậy thì cô hãm hại cô ấy, cũng không làm tổn hại gì. Tâm Ny, trân châu cho dù có cố gắng che đậy, cũng không thể che lấp được ánh hào quang. Mà cô, chỉ là một đóa hoa lớn lên trong nơi âm u, dù cố gắng thể nào, vươn tay thế nào cũng không thể chạm đến với ánh sáng được.”

Cô như bị người ta giáng cho một đòn đau đớn: “Tôi độc ác? Đúng! Tôi ích kỷ lại độc ác, toi ghét cô ta, từ nhỏ đã ghét cô ta rồi! Cô ta hát hay hơn tôi, nhảy cũng giỏi hơn tôi. Tất cả mọi người đều thích cô ta, ngay đến Long Thiều Thiên cũng vậy. Tại sao những gì tốt trên đời này đều là giành cho cô ta? Tôi đây phải tranh đấu sứt đầu mẻ trán để có hợp đồng, cô ta lại không cần tốn chút sức nào có thể khiến Long thị tốn vài tỷ tuyên truyền nâng đỡ. Tôi hận cô ta! Đúng vậy, tôi ước gì cô ta ngã xuống từ cái đỉnh cao ấy. phải thảm hại vô cùng, không thể có thêm một cơ hội để chuyển mình.”

Ánh mắt của hắn chứa đựng thương hại làm cô không thể chịu được, nó cho cô cảm giác mình hèn mọn, đáng thương, cô rống to “Anh đi đi! Tôi không cần anh tới dạy dỗ tôi, anh cho rằng anh là ai, anh thì có gì tài giỏi chứ?”

Cô như bị nổi điên, liều chết mà đẩy hắn ra ngoài, ngoài cửa là kẻ đã mấy ngày không thấy mặt: Hà Kỷ Lễ.

“Ông tới đây làm gì?” Tâm Ny hét lên.

“Có mấy hợp đồng cho em nè.”

“Thật sao?” Tâm Ny vì quá hưng phần mà quên mất A Cương còn đang ở bên cạnh, cô vội hỏi “Là hợp đồng gì vậy?”

“Hắc hắc, tôi thật vất vả mới giành được mấy hợp đồng này đó nha, em cũng biết hiện tại không có ai dám mời em đóng phim chụp ảnh gì nữa mà.”

“Tôi biết.” Cô không nhịn được hỏi. “Ông mau nói đi là hợp đồng gì.”

“Là phim của công ty quản lý Hoa Hoa.”

Sắc mặt Tâm Ny nhanh chóng trở nên xanh mét. “Ông… Dám tìm cho tôi loại phim này?”

Nguyễn Cương vừa nhìn thấy Hà Kỷ Lễ, thì đã cảm thấy chán ghét. Nụ cười và cặp mắt của Hà Kỷ Lễ đều chứa đựng thô bỉ. Khi thấy Hà Kỷ Lễ tới thì hắn đã nghi ngờ rồi.

Hắn kéo Hà Kỷ Lễ ra ngoài. “Ông cút đi! Không được tới đây thêm một lần nào nữa.”

Tâm Ny giận đến mức cả người run rẩy, hung tợn nhìn chằm chằm Hà Kỷ Lễ. “Ông đi đi! Đi cho khuất mắt tôi!”

Hà Kỷ Lễ bị hai người đuổi ra ngoài, sắc mặt rất khó coi, nhìn nhìn hai người, cười nhạt vài tiếng. “Loại nữ nhân này mà cậu cũng muốn sao?”

“Không cho phép ông vũ nhục cô ấy!” Nguyễn Cương hung hăng nắm lấy y phục của ông ta.

“Không ngờ một cậu, lại thích dùng đồ dùng rồi.” Hà Kỷ Lễ chê cười.

“Ông có ý gì?”

“Đã nói là ông cút đi! Không được nói!” Tâm Ny hoảng sợ che tai lại.

“Nói cho cậu biết, cô ta đã ngủ với tôi, lần đầu tiên của cô ta là cho tôi, còn có rất nhiều người đàn ông khác, Lý Đạo, La tổng, Lâm Biên, Trần công tử….”

Bốp!

Nguyễn Cương vung quyền đánh trúng lỗ mũi Hà Kỷ Lễ, tiếp theo là quyền đấm cước đá một cách thô bạo. Phẫn nộ của hắn bộc phát như nước lũ tràn bờ, giống như dã thú mất hết lý trí, chỉ biết đấm đá. Hà Kỷ Lễ đau đớn rên rỉ, sau đó tiếng rên rỉ cũng yếu ớt dần.

“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, A Cương, anh đánh chết ông ta mất! ông ta không đáng cho anh làm vậy, A Cương, tôi xin anh!” Tâm Ny vội vàng giữ hắn lại, nước mắt rơi như mưa. “Tôi xin anh, xin anh! Anh đừng giết người, không đáng, ông ta không xứng mà…..”

Nguyễn Cương nặng nề thở dốc, từ từ ngừng lại, gân xanh trên mặt nổi rõ, ánh mắt sắc bén như một con sói. “Ông cút đi! Nếu để tôi nhìn thấy lần nữa, tôi sẽ làm thịt ông!”

“Dạ, dạ, đại ca, tôi đi liền, đi liền.” Hà Kỷ Lễ mặt mũi sưng vù vội vàng chạy đi.

“Khoan đã, quay lại đây!” Nguyễn Cương gầm lên.

“Dạ……còn chuyện gì ….sao?” Hà Kỷ Lệ sợ hết hồn.

“Nói cho ông biết, không được tung tin tùm lum ra ngoài, nếu không, ông cũng đừng nghĩ sống sót được trong giới này! Tôi sẽ khiến ông đến cháo cũng không có mà húp!”

Bây giờ Nguyễn Cương đã không còn là người không quyền không thế như ngày xưa, mặc người khác chà đạp, giờ hắn vô cùng nổi tiếng. Các ca sĩ nổi tiếng đều muốn hợp tác với hắn, lại có tập đoàn Long Thị làm chỗ dựa. Mà giờ Hà Kỷ Lễ đã hết thời, chỉ còn hơi tàn mà thôi, không thể đấu lại hắn được.

“Dạ, dạ, dạ, tôi sao dám? Tôi sẽ không nói bất cứ điều gì. Tôi biết mà, tôi sẽ không nói gì hết.” Hà Kỷ Lễ nói xong chạy mất dép.

Căn phòng rơi vào trầm mặc, Nguyễn Cương đứng thở, Tâm Ny chán nản ngồi trên mặt đất.

“Anh biết….” Cô cắn chặt môi, nước mắt rơi đầy trên gương mặt tuyệt đẹp, son phấn trên mặt bị nhòe hết cả. “Tôi rất hạ tiện, rất vô sỉ. Vì nổi tiếng mà không từ thủ đoạn.”

Hắn cũng ngồi xuống đất, cởi áo trắng trên người xuống, thật cẩn thận và thương yêu lau mặt cho cô. Cô khó hiểu, mở to mắt nhìn hắn.

Vẻ mặt hắn nghiêm túc chân thành như đang lau một bảo vật, khiến cô không nhịn được nước mắt lại rơi. Cái áo trắng của hắn đã không còn là màu trắng nữa.

“Em có còn nhớ lúc nhỏ không, có một lần chị Kim Chi cho em và Amanda một quả táo Fuji, hai người chia đôi, nhưng em lại giả bộ bệnh, Amanda liền cho em hết quả táo.”

“Anh… Anh biết sao?”

“Còn có một lần, em làm hư thiết bị âm thanh, cũng là Amanda nhận tội thay em. Anh biết rõ em ghét vũ đoàn đó, cố gắng để có một cuộc sống tốt đẹp hơn.”

“Em….” Cô khẽ cắn môi, nước mắt lại rơi.

Lời của hắn ôn hòa, không có khiển trách, chỉ có dịu dàng và thâm tình. “Anh biết rõ có lúc để đạt được mục đích em sẽ ích kỷ, không chừa thủ đoạn, còn biết em bề ngoài nhu nhược nhưng lại có ý chí cứng rắn. Biết em rất cố gắng, biết bản chất của em là dịu dàng lương thiện. Dù biết em không phải người tốt, nhưng anh vẫn yêu em, yêu em không có thuốc chữa, trước giờ chưa bao giờ thay đổi.”

"A Cương. . . . . ."

“Tâm Ny….” Hắn vuốt ve mái tóc của cô, nhìn gương mặt xinh xắn khi không hóa trang của cô, lộ ra hồn nhiên và yếu ớt. “Em sẽ không còn cô độc nữa, giờ em có anh, em không cần phải khổ cực như vậy nữa. Giờ anh đã đủ năng lực để cho em một cuộc sống tốt hơn rồi.”

“Anh…..không quan tâm chuyện kia sao?”

“Anh cũng là đàn ông, tất nhiên cũng có ý muốn độc chiếm. Nhưng mà đó đã là chuyện quá khứ, quan trọng nhất bây giờ là anh không muốn mất em, anh sẽ quý trọng hiện tại.”

Cô cắn răng nói “Lời ông ta là thật đó, còn có rất nhiều người khác….”

“Em đừng nói nữa.” Hắn gầm khẽ. “Đừng lảm nhảm nữa…… những chuyện kia đã qua rồi, đều là quá khứ rồi.”

“Sẽ không đâu,” cô lạnh lùng nói, “Những chuyện đó đều là thật. Nhưng tôi không hối hận, nếu như thời gian quay ngược lại, tôi vẫn sẽ quyết định như vậy. Đó là lựa chọn của tôi.”

Nước mắt lại tuôn rơi, nhưng ánh mắt của cô đầy vẻ kiên định. “Anh đi đi! Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, vào cái ngày tôi rời khỏi cái vũ đoàn đó, tôi đã quyết tâm không bao giờ trở về nữa, cũng như không bao giờ muốn gặp lại anh nữa. Tôi không cần anh đồng tình, không cần anh thương hại! Tôi có thể tự mình sống tốt.”

“Tâm Ny. . . . . .”

“Anh đi đi! Đi đi! Tôi không muốn thấy anh nữa !” cô dùng sức đẩy hắn ra ngoài, đóng rầm cửa lại.

“Tâm Ny, Tâm Ny, em mở cửa ra đi!”

Cô vô lực ngồi phịch xuống đất, thoái mải mà khóc lớn một trận.

“Thiếu gia tập đoàn Long Thị đã đính hôn với con gái chủ tịch tập đoàn giải trí Quan Thị, một đôi trai tài gái sắc trời sinh, làm bao nhiêu người ghen tỵ.”

“Đính hôn? Chuẩn bị kết hôn? Hai tập đoàn liên minh mang lại lợi ích khổng lồ. Quan tiểu thư thận trọng nói, hai người đã quen biết từ lâu, yêu nhau nhiều năm, có sự đồng ý của cha mẹ hai bên.”

Amanda thẫn thờ để tờ báo xuống, ngây người, sau đó đốt một điếu thuốc, hút một cách máy móc. Anh nói thật! thật ra thì anh chưa bao giờ nói dối cô, chỉ là cô vẫn ôm một tia hy vọng rằng anh đang nói đùa. Người khác lừa gạt mình thì không nói, đáng buồn nhất là mình lại tự lừa mình.

“Cô đã hút nhiều lắm rồi đó.”

Cô giật mình, trong gương hiện lên khuôn mặt cau có của Jady.

“Có chuyện buồn, mà thuốc cũng không được hút vậy thì quá bi ai rồi.” cô cười khổ.

Hắn nhìn lướt qua tờ báo trên bàn, hiểu ra, vỗ vỗ vai Amanda.

Cô trừng mắt nhìn hắn, tưởng rằng mình rất kiên cường, sẽ không khóc, nhưng nhìn thấy ánh mắt ấm áp của hắn, nước mắt của cô lại rơi.

Hắn xoa xoa mặt cô, giống như một người anh đang an ủi em gái, cô không nhịn được nữa, khóc lớn lên.

“Tôi cũng không muốn khóc đâu.”

“Có thể khóc ra là tốt rồi, nếu không khóc được mới đáng lo đó.” Hắn thở dài. Tâm sự của cô đều hiện rõ trên mặt, người đa tình luôn là người bị tổn thương nhiều nhất nha!

“Tôi phải làm sao? Làm sao đây…..”

“Quên anh ta đi, bắt đầu lại một lần nữa.”

Cô sửng sờ nhìn hắn, tự lẩm bẩm “Tôi đã thử rồi, thử rất nhiều lần rồi, tại sao anh ấy không đáp lại chứ? Tại sao tôi lại tự làm khổ mình như vậy?”

“Anh ta yêu cô, có lẽ chính anh ta cũng không biết điều đó, hoặc là biết nhưng không muốn thừa nhận, anh ta yêu cô bằng một cách khác.” Người đàn ông đó bảo vệ cô như bảo vệ một bảo bối vô giá, đó cũng là tình yêu, chỉ là yêu quá sâu, quá đè nén mà thôi.

“Tôi không hiểu, tại sao người ta không thể nói thẳng ra, như vậy mọi chuyện sẽ đơn giản hơn không phải sao?”

“Anh ta có nỗi khổ tâm riêng, nếu như cô không thể thay đổi được anh ta, vậy thì cô chỉ có thể tự thay đổi mình mà thôi.”

“Không nên yêu.” Cô tự lẩm bẩm.

“Sao cơ?”

Công chúa không nên yêu dân thường, không nên yêu người không nên yêu, cô nên ngoan ngoãn nghe lời phụ vương, cũng không cần khổ sở như vậy. Không đành lòng để hắn bị sư tử nuốt, nhưng cũng không cam lòng nhìn hắn cưới người khác, cô biết, cô biết hết! nhưng tình cảm và lý trí lại khác nhau a!

Cô đã làm một chuyện sai lầm, yêu người không thể yêu, để bây giờ rơi vào địa ngục vạn kiếp bất phục thế này.

“Thật ra thì, đàn ông trên đời còn rất nhiều, cần gì phải đau khổ vì anh ta.” Tay hắn hơi run rẩy. “ Ví dụ như……..tôi.”

Cô kinh ngạc nhìn hắn, khó hiểu. “Anh …..đang nói đùa sao?”

Hắn cười gượng, “Tôi cũng hi vọng là tôi đang giỡn, nhưng thực tế là, tôi đang rất nghiêm túc.”

Người đàn ông bất cần đời này, bình thường rất hài hước, nhìn như là người vô tâm, nhưng thật ra hắn là người rất nghiêm túc.

“Tại sao?”

“Chỉ muốn nói cho em biết vậy thôi.” Hắn cau mày, cười khổ một tiếng.

Cô cũng cười, rất cứng ngắc, khó coi. “Tôi sẽ xem như là anh đang nói đùa, tôi sẽ quên chuyện này.”

Hắn bắt lấy cánh tay của cô, đối diện với đôi mắt sưng đỏ của cô, “Tôi lại hi vọng em sẽ nhớ kỹ chuyện này.”

Cô lắc lắc đầu, “Jady, anh say rồi.”

“Tửu lượng của tôi rất cao, mà thực ra, hôm nay tôi cũng không uống rượu”

Cô lắc đầu, ánh mắt đau thương. “Tôi không thể rời bỏ nơi này.”

Hắn cố làm ra vẻ như chẳng hề để ý. “Tôi biết ngay không thể dễ dàng lừa gạt một cô gái bỏ trốn theo mình mà.”

Cô khẽ mỉm cười. “Anh định đi đâu?”

“Một nơi ở Châu Phi.”

“Châu Phi.” Cô lẩm bẩm. “Một nơi thật xa…..”

“Đúng, rất xa, như là đi tới một thế giới khác, nơi đó, không ai biết em là ai, em có thể cùng tôi đi, ngắm thảo nguyên vô tận, nhìn thấy những phong cảnh chưa bao giờ thấy trước đây.” Giọng hắn trầm thấp vẽ ra viễn cảnh tương lai.

Cô nhìn hắn. “Anh đang dụ dỗ tôi sao?”

“Đúng.” Hắn cười hì hì nói. “Có đả động được em không? Muốn đi thì phải quyết định nhanh đó!”

Cô lắc đầu. “Tôi không phải là anh. Cũng không phải tôi không thể rời xa nơi này, mà thực chất là tôi không thể rời xa… anh ấy.”

“Nếu như có một ngày, em muốn rời xa nơi này, đừng quên tới tìm tôi.”

Cô kinh ngạc nhìn hắn, hắn cười. “Tôi nói rồi, qua máy hình tôi có thế nhìn thấy được nhiều thứ mắt thường không thấy được.”

“Anh đúng là một nhiếp ảnh gia kỳ quái.”

“Cám ơn em đã khen.” Hắn nửa đùa nửa thật nói “Hãy nhớ, đề nghị của tôi có hiệu lực vĩnh viễn!”.
break
Hắn Như Lửa
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc