Cho nên cô tuyệt không buông tha bất kỳ con đường tắt nào có thể dẫn đến thiên đường, cô muốn một bước lên trời, cô muốn thành công!
Mà đàn ông chính là cầu thang tốt nhất cho cô!
Cô không tin đàn ông có cái gì gọi là tam trinh cửu liệt(*), tất cả đàn ông đều là động vật ích kỷ chỉ suy nghĩ dựa vào nửa người dưới!
Hạ Tình cô không có gì cả, cô chỉ có bản thân xinh đẹp đủ để cho cơ thể đàn ông thèm thuồng. Cô không quan tâm phải dùng phương pháp gì mới có được anh, cho dù sử dụng thủ đoạn hèn hạ vô sỉ nhất, cô cũng tuyệt đối không lùi bước!
Bùi Lạp Minh, em nhất định phải có anh!
“Ta tuyệt đối không cho phép mình lại trở thành kẻ bị vứt bỏ nữa!
Nhìn thấy Bùi Lạp Minh sắp mở cửa đi khỏi, Hạ Tình chợt lăn từ trên ghế salon xuống: "A, đau quá!"
Tiếng cô bị đau vang lên trong phòng khách yên tĩnh cực kỳ rõ ràng, khổ sở.
Rốt cuộc khiến Bùi Lạp Minh dừng bước. . .
- Sao vậy, đau sao? - Thấy thế, Bùi Lạp Minh thanh thoát chạy đến trước mặt cô, động tác nhẹ nhàng ôm cô đặt lên trên ghế sa lon.
- Em không sao, nhìn anh có chút mệt mỏi, nên muốn trước khi anh đi uống một ít cà phê em pha để tinh thần tốt hơn, một lát lái xe về nhà thật tốt. Không phải anh nói thích nhất cà phê em pha sao? - Hạ Tình chỉ chỉ cà phê nóng đang bốc hơi trên bàn phía sau anh dịu dàng nói. . .
- Được, vậy uống xong tôi mới đi. - Bùi Lạp Minh thân thiết với cô không khỏi có chút tức cười. Cô đúng là một cô gái tốt, có điều anh không phải là chỗ dựa của cô. . .
Sau đó anh cầm cốc cà phê trên bàn lên cạn một hơi uống sạch, cà phê thoáng chốc làm dịu cổ họng có chút khô khốc của anh, giữa vị đắng hiện ra hương cà phê ngọt ngào tràn vào thần kinh của anh, làm anh không khỏi tỉnh táo lại. . .
Hạ Tình dịu hiền rũ mắt xuống, lúc này hình như có tia sáng kỳ dị chợt lóe. . .
Rồi sau đó cô chậm rãi ngồi dậy, nhẹ nhàng tắt đèn thủy tinh sáng rực trong phòng khách, chỉ để lại một cái đèn tường có ánh sáng êm dịu.
Lúc Bùi Lạp Minh đứng dậy là lúc có một cỗ cảm giác kỳ lạ dâng lên từ phần dưới bụng. Đáng chết, tại sao trong lúc này lại bất chợt trở nên nóng ran như thế?
Anh bỗng nhiên cảm thấy khó chịu mở cổ áo ra, động tác hơi chút thô bạo khiến cúc áo giá trị xa xỉ suýt nữa rơi ra, lồng ngực rắn chắc dưới áo sơ mi đen phập phồng kịch liệt, như vừa mới trải qua vận động kịch liệt gì đó.
Tầng mồ hôi chảy trên cánh mũi, khóe môi, trán giống như măng mùa xuân sau mưa lại toác ra.
Nhịp tim không ngừng xao động nhanh hơn, làm cơ thể anh bứt rứt muốn dịch chuyển, gương mặt tuấn mỹ dưới ánh đèn mờ mờ lộ ra đỏ mặt mê người.
Anh làm sao vậy?
Bùi Lạp Minh miễn cưỡng đè nén đợt hơi nóng mãnh liệt kỳ lạ này xuống, suy nghĩ đấu tranh muốn đứng lên tới phòng bếp tìm chút đá hạ thấp nhiệt độ trên người.
Nhưng lúc này chợt có một đôi tay mềm mại từ ghế sa lon phía sau dán lên gáy của anh, mị hoặc nhẹ nhàng cọ sát lấp kín trượt vào trong áo sơ mi nửa mở của anh.
Bàn tay nhẵn nhụi quét qua làm làn da nóng rực của anh trở nên mát rượi, khiến anh không khỏi thoải mái khẽ rên một tiếng. Thần trí bị hơi nóng làm cho choáng váng không chút nghĩ ngợi liền một tay kéo cơ thể mềm mại sau lưng vào trong ngực. . .
Nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực như rắn, cánh tay mềm mại thuận thế vòng lên gáy anh, môi đỏ mọng diễm lệ mập mờ ở khóe miệng anh thì thầm:
- Lạp minh, khó chịu thì đến hôn em, em nguyện ý chia sẻ với anh.
Con ngươi đen sâu thẳm tựa bầu trời đêm của Bùi Lạp Minh bị dục vọng đang kêu gào trong cơ thể biến thành sương mù dày đặc, sau đó anh mê muội tiến đến hôn lên hai mảnh môi đỏ mọng dụ hoặc.