Chương 81.2 (tiếp theo)
Buổi sáng lúc Mạnh Thiệu Đình thức dậy xuống lầu, Mạnh phu nhân cùng Mạnh lão gia đang ở trong phòng khách xem báo. Mạnh Thiệu Đình chào hỏi rồi lập tức đi đến bàn ăn ngồi xuống ăn bữa sáng.
"Ôi chao, ông xem này, Tịnh Viên của nhà họ Phó không phải đã bị bán đi rồi sao, nghe nói sau này người mua Tịnh Viên đã phá hủy Tịnh Viên, chuẩn bị xây dựng thành khách sạn Ngũ Tinh đấy."
Mạnh phu nhân bỏ kính xuống, đưa tờ báo trong tay cho Mạnh lão gia, trong giọng nói cũng mang theo chút tiếc nuối: "Lại nói, Tịnh Viên của nhà họ Phó đúng là một nơi cực đẹp, hiện giờ lại không còn, thật sự rất đáng tiếc..."
"Nếu như Phó Chính Tắc không chết, nhà họ Phó cũng sẽ không đến bước này, lại nói, cũng do lúc trước ông ta đã quá nóng vội, vì muốn sớm thoát khỏi cảnh khốn cùng nên mới bị người ta lừa vào bẫy như thế, kết quả cuối cùng đã bị thất bại thảm hại... Quả thực, thương trường như chiến trường ..."
Người thắng vốn tuyệt đối không hề tiếc rẻ một chút ngôn ngữ đẹp đẽ động lòng người. Tỷ như hai vợ chồng Mạnh lão gia lúc này, một bên giở thủ đoạn giả nhân giả nghĩa thở dài trước cảnh ngộ gặp phải của nhà họ Phó, một bên trong lòng lại tràn ngập sự đắc ý vui sướng, hoàn toàn quên mất rằng, cái chết của Phó Chính Tắc ngày trước cũng có liên quan đến bọn họ.
"Ba, vừa rồi ba nói cái gì? Phó tiên sinh đã chết rồi sao?" Chiếc dĩa trong tay Mạnh Thiệu Đình chợt rơi vào khay, anh giật mình đứng bật dậy, nhìn Mạnh lão gia có chút không dám tin.
"Sao vậy, con không biết à? Ngày trước Phó Tĩnh Tri không nói với con sao? Hai đứa ly hôn không lâu, con bé cùng với cha nó cùng đến nhà chúng ta đòi tiền, trên đường trở về Phó Chính Tắc đột nhiên chảy máu não, đã chết ngay lúc đó..."
Mạnh phu nhân có chút giật mình nhìn lại Mạnh Thiệu Đình, nhìn thấy sắc mặt của anh dần dần trở nên u ám, hai tay chậm rãi siết thành quyền, mà bả vai lại có chút run run...
"Cô ấy không nói với con." Mạnh Thiệu Đình khe khẽ nói, đáy lòng chợt thấy co rút lại đau đớn một hồi.
Vậy là cha cô đã chết, mấy năm nay, đối với mọi chuyện của cô anh hoàn toàn không biết một chút gì cả, ngay cả chuyện lớn kia, anh vậy mà cũng không chút mảy may hay biết!
**************************************
CHƯƠNG 82.1: CHUẨN BỊ KẾT HÔN
Vậy là cha cô đã chết, mấy năm nay, đối với mọi chuyện của cô anh hoàn toàn không biết một chút gì cả, ngay cả chuyện lớn kia, anh vậy mà cũng không chút mảy may hay biết!
Vẻ mặt của Mạnh phu nhân có chút xấu hổ, bà lặng lẽ lôi kéo ống tay áo của Mạnh lão gia: "Mọi chuyện đã xảy ra một thời gian dài như vậy, ông còn lôi chuyện trước kia ra làm gì? Đúng rồi Thiệu Đình, sao Mạn Quân lại không xuống ăn sáng vậy?"
Mạnh Thiệu Đình dường như không nghe thấy lời nói của Mạnh phu nhân, vẫn trầm mặc như trước, đứng ở nơi đó không nói năng gì, gương mặt vốn tuấn dật, mơ hồ có chút nặng nề không nói nên lời, khóe môi căng thẳng, thân hình cao lớn như bị đóng tại nơi đó, vẫn không nhúc nhích.
Mạnh phu nhân thấy anh như vậy, không khỏi bị dọa giật nảy người, cuống quít thả tờ báo xuống đi đến cạnh anh, "Thiệu Đình, con làm sao vậy?"
"Mẹ, lúc trước khi Phó tiên sinh qua đời, vì sao nhà chúng ta không tới viếng?"
Mạnh Thiệu Đình chậm rãi nói, ngữ điệu bình thản, khi nói xong lời cuối cùng, mơ hồ có chút run rẩy không dễ nhận ra.
Lại nói, anh cực kỳ hâm mộ thái độ làm người của Phó Chính Tắc, hơn nữa ông cũng đã từng là cha vợ, ông cũng không từng có điều gì không phải với anh, ngược lại, luôn luôn đối xử với anh vô cùng tốt, nhưng hiện giờ, hơn bốn năm đã trôi qua, ông đã sớm không còn ở thế gian này, vậy mà anh, người đã từng là con rể này, lại không hề hay biết.
"Con nói lung tung cái gì vậy? Lúc trước khi Phó Chính Tắc qua đời, chỉ trong một đêm nhà họ Phó đã đổ nhào, ngay cả họ hàng thân thích của nhà ông ta trốn còn không kịp nữa là. Nhưng mẹ đã cho Phó Tĩnh Tri trọn vẹn tờ chi phiếu năm trăm vạn, hơn nữa, khi đó hai đứa đã ly hôn rồi, mẹ làm như vậy cũng đã coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi !
Vừa nghe thấy Mạnh phu nhân nhắc tới chuyện tờ chi phiếu năm trăm vạn, trong lòng Mạnh Thiệu Đình liền không nhịn được sự đau đớn. Chuyện xảy ra lúc này làm anh lại nhớ tới chuyện ngày trước, vì năm trăm vạn mà cô đã tàn nhẫn bỏ đi đứa nhỏ của bọn họ, anh nhớ tới sự lạnh lùng của cô ngày đó, không còn thần sắc dịu dàng của ngày xưa nữa, đáy lòng sinh ra sự phiền chán cùng phẫn nộ đến mức nói không nên lời.
Anh biết, bỏ đi đứa nhỏ lối thoát duy nhất của cô, bởi vì thời điểm đó, anh và Mạn Quân đã ở cùng với nhau, đã chủ động quyết định sẽ không cần cô nữa, nhưng mà, cô lại xử trí bỏ đi đứa nhỏ gọn gàng linh hoạt như vậy, vẫn làm cho anh không thể khống chế nổi cảm xúc phẫn nộ của bản thân.
Kỳ thực anh cũng hiểu rõ hơn, dù chết anh vẫn luôn nhớ kỹ chuyện này, luôn luôn canh cánh ở trong lòng, nguyên nhân chẳng qua là cô đã đoạt đi quyền khống chế của chuyện này mà thôi. Anh có thói quen ra lệnh đối với cô, thói quen nói gì là cô phải nghe nấy, thói quen cô luôn làm người khác vừa lòng, cho nên, đến cuối cùng khi cô đảo khách thành chủ, anh cảm thấy không cam lòng.
Nếu có thể đảo ngược được thời gian, khi đứa nhỏ còn chưa bị bỏ đi, lúc biết cô mang thai, anh sẽ làm như thế nào?
Không phải là kết quả cũng sẽ vẫn như nhau hay sao? Anh cũng vẫn sẽ không muốn đứa trẻ này, bởi vì, khi đó, anh đã quyết định vứt bỏ mẹ của nó, thì làm sao có thể giữ lại một đứa trẻ, để làm ảnh hưởng đến cuộc hôn nhân tiếp theo đó của anh đây?
Anh không cam lòng, chính là vì cô không thèm để ý đến anh mà thôi.
Rất nhiều lần Mạnh Thiệu Đình nằm mơ thấy cảnh gặp mặt nhau lần cuối cùng của bọn họ ngày hôm ấy, Tĩnh Tri ngồi ở chỗ đó, chậm rãi nói với anh, đứa nhỏ đã chết rồi.
Cả người anh đầy mồ hôi lạnh từ trong mộng bừng tỉnh lại. Anh không rõ vì sao cô đã đồng ý để lấy được tờ chi phiếu đền bù đến năm trăm vạn kia, mà trong ánh mắt cô nhìn anh ngày hôm đó lại chứa đựng vẻ bi thương lẫn tuyệt vọng đến sâu sắc như vậy.
Bởi thế cho nên, ánh mắt cuối cùng của cô khi nhìn anh giống như được khắc vào trong xương cốt của anh, không sao có thể quên được.
"Thiệu Đình này, mọi chuyện cũng đều trôi qua hơn bốn năm rồi, con cũng không cần phải nghĩ ngợi gì đâu, nhà họ Mạnh của chúng ta không nợ nhà họ Phó của bọn họ dù chỉ một chút, con cũng không cần tự trách, hiểu không? Mạn Quân sắp xuống lầu, con đừng để cho con bé nhìn thấy bộ dạng mất hứng này của con."
Mạnh phu nhân vừa nói, vừa kéo Mạnh Thiệu Đình đi tới trước bàn ăn, ấn anh ngồi xuống, thuận tay rót một chén sữa đưa tới: "Uống chút sữa đi, sáng sớm đừng uống cà phê, uống sữa tốt cho dạ dày..."
Mạnh phu nhân nói lải nhải bên cạnh, Mạnh Thiệu Đình cũng chợt chợt ngẩn ra, cho dù trong thời gian chung sống, số bữa sáng mà bọn họ cùng nhau ăn cũng không nhiều, nhưng cô cũng rót một ly sữa đưa cho anh, nói những lời y như vậy.