Tổng giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

CHƯƠNG 78.1: BỘC LỘ SỰ CƯNG CHIỀU, YÊU THƯƠNG RẤT TỰ NHIÊN

Trước Sau

break

CHƯƠNG 78.1: BỘC LỘ SỰ CƯNG CHIỀU, YÊU THƯƠNG RẤT TỰ NHIÊN

     "Ngoan." Lâm Thi mừng rỡ, đưa tay vuốt vuốt mái tóc của Tri Tri, trở lại phong cách sôi động, đi về hướng tòa nhà: "Đi thôi, lúc này chắc cái đồ Hỗn Thế Ma Vương kia đã chờ đến sốt ruột rồi."

     Tri Tri cúi đầu đi theo phía sau lưng Lâm Thi, trong lòng có chút khẩn trương lẫn kích động. Mãi cho đến lúc đi vào thang máy, bỗng nhiên cô thấy hối hận, người đàn ông này quả thật làm cho cô thấy sợ hãi,  thật sự không muốn gặp lại anh ta nữa.

     "Chị Lâm, em. . ." Tri Tri sợ hãi ngẩng đầu lên, trong con ngươi xinh đẹp hiện ra sự bất an khiến  Lâm Thi nhìn thấy cũng không khỏi mềm lòng; "Sao vậy? Sợ hãi sao?"

     Tri Tri  gật gật đầu, Lâm Thi cười nói: "Kỳ thực thoạt nhìn bộ dạng Tam Thiếu có vẻ lưu manh như vậy thôi, nhưng mà tâm địa lại không hề xấu xa như vậy, lần trước anh ấy đối với em như vậy, cũng không phải cố ý." 

     Tri Tri kinh ngạc trừng lớn mắt, Lâm Thi nói tiếp: "Giọng nói của em và của người con gái mà anh ấy thích rất giống nhau,cho nên anh ấy mới không sao khống chế nổi khi nhìn thấy em. . ."

     Tri Tri đỏ mặt, cúi đầu xuống, nhưng như vậy thì cũng không cần thiết đến mức vừa mới vậy đã sờ vào ngực của cô chứ!

     Nhưng mà cô không dám nói ra.

     "Chị gọi em là Tri Tri nhé!." Lâm Thi cười xán lạn, lại đưa tay vỗ vỗ trên đầu cô: "Đừng sợ, để chị nói tiếp, phần công việc này là ý của Tam Thiếu đấy. Anh ấy nói, em là một cô gái nhỏ, không thích hợp để làm loại công việc mất nhiều sức lực kia, hơn nữa, em lại gầy đến như vậy, nhìn thấy không chịu nổi."

     Lâm Thi nói qua, liền thấy đầu của Tri Tri càng cúi thấp hơn, mà mặt cô đã đỏ rực đến tận mang tai, ngay cả cổ cũng đều bao phủ một lớp màu hồng. Tri Tri thoáng khẽ cắn chặt môi dưới, nhưng trong lòng đã bắt đầu nảy sinh chút cảm động. Đã vài năm qua, đây là lần đầu tiên cô được nghe thấy có người quan tâm tới cô.

     Tuy rằng người kia đã từng làm cái chuyện vô liêm sỉ như vậy, thậm chí còn làm hại cô suýt nữa bị mất mạng.

     "Đi thôi Tri Tri, đến nơi rồi. À, đúng rồi, sau này em sẽ phải phụ trách thang máy chuyên dụng dành riêng cho Tam Thiếu đấy. Lượng công việc thật nhỏ." Lâm Thi mỉm cười, nói sơ qua, nhìn cô nháy mắt mấy cái. Tri Tri càng ngượng ngùng, cúi đầu thấp hơn, đi theo sau Lâm Thi tiến về phía trước, đầu lại càng cúi thấp hơn.

     Lâm Thi thấy thế, không khỏi dừng bước, hai tay đặt lên trên vai Tri Tri: " Tri Tri, làm sao em cứ liên tục cúi đầu thế?"

     Tri Tri sợ hãi khi có người khác đụng chạm vào mình, theo bản năng cô lui về phía sau một bước, đầu cúi càng thấp, giọng nói yếu ớt hàm chứa ý khiếp sợ: "Chị Lâm. . ."

     Lâm Thi thở dài, nhìn hàng  lông mi của cô đang run rẩy, hơn nữa sắc mặt dần dần trắng bệch ra, "Được rồi, ngay một chốc em cũng sẽ không sửa được, đi thôi."

     Tri Tri thở nhẹ một hơi, khôi phục lại nhịp chân đi theo Lâm Thi .
     Mạnh Thiệu Hiên đang ngồi ở sau chiếc bàn làm việc bằng gỗ thực to, nhàn nhã mở phim ra xem. Phòng làm việc của anh trang hoàng giống như một gian phòng chiếu phim video vậy, hoàn toàn không thể nhận ra đây là một phòng làm việc của ông chủ công ty.

     Giờ phút này, Mạnh Thiệu Hiên, tây trang quăng ở một bên, chân gác lên trên bàn làm việc, thân mình lười nhác chìm ở trong chiếc ghế xoay bằng da vĩ đại, miệng đang ngậm một điếu thuốc lá, đang nheo mắt phun mây thả khói.

     Trên màn hình đang phát một bộ phim cổ trang nổi tiếng, đang trong cảnh trên sa trường, máu thịt bay tứ tung, tiếng binh khí va chạm chém giết đinh tai nhức óc. Lâm Thi vừa đẩy cửa ra liền bưng kín lỗ tai: "Tam Thiếu! Sao anh lại mở âm thanh to như vậy?"

     Mạnh Thiệu Hiên cười xấu xa, đuôi lông mày nhếch lên, đưa tay lấy điếu thuốc ra, phun một làn khói màu lam mù mịt rất điệu nghệ. Anh cầm điếu thuốc lá đặt lên trên bàn, thoáng dừng một chút, nói vẻ lưu manh: "Thế này mới có khí thế!" 

     Lâm Thi bĩu môi, bảo Tri Tri tiến vào: "Đúng là phẩm chất của một vị nhà giàu mới nổi!"

     Mạnh Thiệu Hiên vẫn cười không chút để ý, đang định tiếp tục quay sang xem phim thì lúc này mới chợt thấy ở phía sau Lâm Thi có một bóng dáng nho nhỏ. Cô đang đứng ở nơi đó, có chút khiếp đảm, cúi đầu im lặng. Ánh mắt của anh nhìn thoáng qua, chỉ thấy một vóc người gầy gò trắng bóng như ngọc, đôi mắt tròn sáng xinh đẹp nhìn thật thông minh, giống như hồ nước mùa thu mênh mông, nhìn thật mê người. . .

     Tay đang cầm điếu thuốc bỗng nhiên dừng lại, cứ như vậy anh si ngốc nhìn Tri Tri.

     Lâm Thi nhìn thấy ánh mắt anh, không khỏi bật cười, đưa tay cầm chiếc điều khiển từ xa điều chỉnh cho âm lượng nhỏ lại, rồi khua khua trước mặt anh  một chút: "Tam Thiếu, mắt ngài nhìn đến đờ đẫn ra rồi !"

     Mạnh Thiệu Hiên phục hồi lại tinh thần, hơi cử động một chút, hít một hơi thuốc lá như muốn che giấu sự xấu hổ, lại vừa nhíu mày quan sát Tri Tri hết sức tinh vi. Anh cúi đầu ho khan một tiếng, theo thói quen dụi tắt điếu thuốc còn quá nửa ở trong chiếc gạt tàn. Chợt anh nhíu mày, nhìn Lâm Thi: "Đi ra mở cửa sổ đi!"

break
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Chỉ Mê Đội Trưởng Đội Bóng Rổ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Hệ Thống Xuyên Không Dục Nữ
Ngôn tình Sắc, Xuyên Không, Cổ Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc