817
Tương Tư bưng khay đồ ăn đi vào, để ở trên bàn bên cạnh, xoay người lại, nhìn hai cha con, cười một tiếng rực rỡ: "Hai cha con đến giờ vẫn còn nằm rốn ở trên giường nữa sao, nhanh lên ngồi dậy ra ăn điểm tâm thôi!"
.
Ánh mắt của Hà Dĩ Kiệt dần dần rạng ngời và sáng chói, nụ cười từ đáy mắt anh bắt đầu lan tràn, dần dần dây leo đến khóe mắt đuôi mày cùng bờ môi, anh nhìn cô, cách một khoảng cách ngắn ngủn, rốt cuộc bọn họ đã có thể giống như những gia đình bình thường khác, những người trong một nhà mỉm cười nhìn lẫn nhau.
Nặc Nặc bò xuống giường, tự mình ngoan ngoãn bưng chén nhỏ, rồi hướng về Tương Tư nói: "Mẹ, hôm nay mẹ không cần xúc cho Nặc Nặc, mẹ xúc cho ba, ba là bệnh nhân, cần phải chăm sóc ba hơn!"
.
Tương Tư liếc nhìn con gái một cái, khóe môi hơi cong lên: "Con đúng là một người mồm miệng giảo hoạt!"
Nặc Nặc cắn cái muỗng cười khoái trá, cặp mắt to chuyển một cái nhanh như chớp, nhìn ba một chú, lại nhìn mẹ một chút mẹ, ở trên mặt như được viết rõ mấy chữ: vui vẻ tràn đầy,
Tương Tư cũng liền bưng cháo, đi tới bên giường của Dĩ Kiệt.
.
"Để anh, tự anh có thể mà..." Hà Dĩ Kiệt vừa mở miệng, nhưng lại cũng có chút hối tiếc.
Tương Tư cũng buông tròng mắt xuống, dùng cái muỗng múc cháo đưa đến cạnh môi anh, nhẹ nhàng mở miệng:"Anh ăn đi, mắt của con gái anh vẫn đang nhìn chằm chằm vào anh đấy.".
.
Hà Dĩ Kiệt vừa nghiêng đầu, quả nhiên nhìn thấy Nặc Nặc đang khẩn trương nhìn chằm chằm vào hai người.
.
Anh nháy nháy mắt đối với con gái, sau đó cúi đầu, ăn cháo.
Nụ cười trên khóe môi của anh không làm sao có thể che giấu được.
Cô cho anh ăn sáng xong, sau đó lại giúp Nặc Nặc thu thập"tàn cuộc" , lúc này cô mới ăn một bát cháo ăn với một chút trứng tươi, cô vừa dọn đồ ăn định đi ra khỏi, Nặc Nặc liền nói muốn đi tìm dì Tĩnh Tri, liền nhảy lên một cái rồi bỏ đi.
.
Cô cho anh ăn sáng xong, sau đó lại giúp Nặc Nặc thu thập "tàn cuộc", lúc này cô mới ăn một bát cháo ăn với một chút trứng tươi, cô vừa dọn đồ ăn định đi ra khỏi, Nặc Nặc liền nói muốn đi tìm dì Tĩnh Tri, liền nhảy lên một cái rồi bỏ đi.
Trong phòng trở lại an tĩnh, chỉ còn lại hai người bọn họ.
.
Tương Tư đi rửa tay đã trở lại, chậm rãi đi tới bên giường của anh.
Hà Dĩ Kiệt nhìn cô một cái, đưa tay kéo cô ngồi xuống: "Nói đi, em có chuyện gì muốn hỏi anh hay sao?"
Tương Tư hơi kinh ngạc, theo bản năng ngước mắt nhìn anh, trong mắt cô có chút ngạc nhiên.
.
Hà Dĩ Kiệt cầm ngón tay của cô, tròng mắt cụp xuống, giọng nói nhẹ nhàng: "Em vẫn luôn không giấu được tâm sự trong lòng của mình được, từ buổi sáng hôm nay, lúc em mới tới, anh biết ngay là em có điều gì nghi vấn."
Nói xong, anh ngẩng đầu lên nhìn nhìn cô, lại vuốt ve mặt của cô: "Mọi cảm xúc của em đều được viết rất rõ ở trên khuôn mặt này rồi còn gì, nói đi, em muốn hỏi anh điều gì?"
Đột nhiên Tương Tư liền rớt nước mắt: "Anh đã từng nói sẽ không bao giờ lừa gạt em nữa, tại sao lại vẫn còn lừa gạt em như thế?"
.
Hà Dĩ Kiệt lập tức bị câu hỏi của cô làm khó, không khỏi có chút cảm thấy khó hiểu: "Anh đã lại lừa gạt em bao giờ vậy hả?"
Tương Tư chợt ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đang chan chứa nước mắt đã có chút tức giận: "Anh lại còn không chịu nói thật ra, anh có biết rằng, hôm nay em tức giận đến nỗi thiếu chút nữa đã bỏ đi rồi hay không? Rõ ràng là anh không hề mắc bệnh ung thư, tại sao lại còn thông đồng với vợ chồng chị Tĩnh Tri, cùng bọn họ lừa gạt em?"
.
Nghe xong lời này, Hà Dĩ Kiệt không khỏi vội vã đến mức trên đầu vã mồ hôi: "Cũng mãi buổi tối hôm qua anh mới được biết kết quả kiểm tra xét nghiệm của anh là tốt, trước giờ vợ chồng Thiệu Đình và Tĩnh Tri, hai người bọn họ cũng vẫn luôn lừa gạt anh. Anh vẫn luôn nghĩ là anh mắc bệnh ung thư, cũng không sống không được lâu nữa, còn nữa, tất cả mọi chuyện trước khi em tới đây, anh cũng hoàn toàn không hề hay biết gì, cũng bởi vì chứng kiến thấy em tới đây thì mới sợ hết hồn! Anh đã nghĩ rằng anh đã sắp chết rồi cho nên Tĩnh Tri mới gọi điện thoại bảo em và Nặc Nặc tới gặp anh..."
"Anh cũng không hề hay biết gì?" Tương Tư thoáng kinh ngạc, "Vậy... Vậy tối hôm qua em nghe thấy..."
.
"Tư Tư..."
Cửa chợt bị đẩy ra, Tĩnh Tri đang đứng ở nơi đó, trên mặt thoáng hiện vẻ rất khó xử.
... ......
.
".... Mọi chuyện, chính là như vậy đó, Tư Tư, đây là do chị đã tự chủ ý nghĩ muốn đánh lừa em trở lại với Dĩ Kiệt, trong chuyện này, Dĩ Kiệt hoàn toàn không biết một chút nào hết..." Tĩnh Tri liền kể hết lại đầu đuôi câu chuyện cho Tương Tư nghe, bầu không khí trong phòng chợt có chút hơi trầm xuống.
Tư Tư vẫn cúi đầu không nói lời nào, Hà Dĩ Kiệt cũng vẫn nhìn cô vẻ khẩn trương không dứt.
.
Mạnh Thiệu Đình cầm lấy tay Tĩnh Tri nhẹ nhàng nắm chặt lấy, ôm lấy cô như an ủi...
"Tư Tư... Nếu như em muốn tức giận, thì hãy cứ oán trách chị là được. Thật sự là anh Dĩ Kiệt không hề biết chuyện gì đã xảy ra đâu...”
Trong lòng Tĩnh Tri có chút xấu hổ, thoáng cái không sao nhịn nổi, giọng nói liền trở nên nghẹn ngào .
.
Tương Tư chợt đứng lên, cô đi tới bên cạnh Tĩnh Tri, hai người, bốn con mắt nhìn nhau, trong mắt hai người đều chan chứa nước mắt.