Cố Lưu Tô vừa định phản bác lại câu gì đó nhưng vừa xoay chuyển ánh mắt, thấy Đỗ Sâm đang đứng ở một bên, cô nuốt luôn lời vừa định nói xuống, đưa tay kéo kéo anh: "Này, đây có phải là người anh đã sai tìm về không?"
.
Ánh mắt của Đoàn Phi Tà Nhãn liếc qua bên cạnh, cái nhìn rơi vào trên mặt Đỗ Sâm.
Đỗ Sâm không ngẩng đầu lên nhưng cũng cảm thấy lúc này có một luồng ánh mắt đang phóng tới, anh ta không kìm chế nổi run rẩy cả người. Dù thế nào anh ta cũng không thể ngờ được, người được Hà Dĩ Kiệt mời đến giúp đỡ lại chính là con người nổi tiếng với ngoại hiệu Tiểu Đông tà, Đoàn Phi Tà kia.
.
Nghe nói người này có một lai lịch rất kỳ bí, không ai biết anh là người thế nào, chỉ nhảy một cái đã trở thành ông trùm của xã hội đen ở thành phố A này. Chỉ nghe qua những thuộc hạ của anh truyền miệng với nhau rằng thủ đoạn của ông trùm rất quỷ dị và độc ác, hành tung đi đi về về bất chợt, tựa như “thần long kiến thủ bất kiến vĩ” (rồng chỉ thấy đầu không thấy đuôi), nhưng lại là người có tác phong thích làm việc hiệp nghĩa, vì vậy mới có cái tước hiệu vừa chính vừa tà như vậy.
.
Đỗ Sâm đã từng được nghe không ít những chuyện kể về ông trùm xã hội đen này, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta được trực tiếp diện kiến ông trùm trong truyền thuyết đó.
Anh ta là một người thức thời, tuyệt đối trong những tình huống như vậy cũng không dám ở đó mà còn vọng tưởng có thể toàn thân trở về nhà. Nếu như Hà Dĩ Kiệt đã phải lao tâm khổ tứ để điều tra lại mọi chuyện đã xảy ra ngày trước như thế, có thể thấy được người phụ nữ có tên Văn Tương Tư kia có vị trí ở trong lòng anh quan trọng đến mức nào. Trong đầu anh ta xoay chuyển một cái, anh ta sẽ nói ra hết những chuyện gì mang lại những điều có lợi nhất với mình.
.
Nghĩ tới đây, Đỗ Sâm không khỏi cảm thấy mình quá may mắn, ngày ấy anh ta đã ra tay với Văn Tương Tư có chút lưu tình, có lẽ hôm nay sẽ là một lợi thế để giúp cho anh ta bảo toàn được cái mạng nhỏ của mình.
"Đỗ Sâm?"
Đoàn Phi Tà chậm rãi ngồi dậy, Đỗ Sâm ngẩng đầu lên, ở trong phòng khách to như thế, anh ta đã được nhìn thấy rõ ràng người đàn ông có tên gọi là Đoàn Phi Tà, một con người từng có vô số loại truyền thuyết...
.
Thời tiết lúc này tuy đã có chút ấm áp nhưng vẫn tương đối lạnh, vậy mà người đàn ông kia vẫn chỉ tùy tiện mặc một cái áo sơ mi màu đen vô cùng bình thường, mái tóc được cắt ngắn, từng sợi tóc cho tới chân tóc trên đầu của người này đều mang khí thế sắc bén của một ông trùm. Nhưng tướng mạo Đoàn Phi Tà quả nhiên là rất thượng thừa, thật sự rất xứng với cái tước hiệu kia của mình. Trong vẻ thanh tú lại lộ ra chút tà khí, trong vẻ tà khí trung kia lại lộ ra mấy phần sáng sủa. Nhìn Đoàn Phi Tà, trong lòng Đỗ Sâm cũng không kiềm chế nổi mà âm thầm thở dài một tiếng.
"Dạ, thưa Đoàn tiên sinh, ngài khỏe chứ ạ?" Đỗ Sâm cố gắng giữ cho bản thân mình được bình tĩnh, chậm rãi tiến lên một bước, đứng ở trước mặt mấy người kia.
"Dạ, thưa Đoàn tiên sinh, ngài khỏe chứ ạ?" Đỗ Sâm cố gắng giữ cho bản thân mình được bình tĩnh, chậm rãi tiến lên một bước, đứng ở trước mặt mấy người kia.
.
Khóe môi Đoàn Phi Tà hơi mỉm cười, thân thể lại ngả về phía sau, lười biếng tựa vào trên ghế sa lon. Cố Lưu Tô ngồi xuống ở một bên, đuôi lông mày không khỏi hơi chau lại. Cô vừa mở miệng, nhưng tròng mắt cũng tựa như đã bốc lửa, khí thế bức người: "Hãy kể lại hết những điều gì mà anh đã biết và cả không biết, những điều mà anh dám nói và cả những điều không dám nói, tất cả phải kể lại đầy đủ từng chữ từng chữ thật rõ ràng cho bà cô đây nghe, rõ chưa!"
Đỗ Sâm nghe thấy giọng điệu như áp bức người khác của cô như vậy, không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía Cố Lưu Tô, giữa lúc anh ta còn đang nhìn Cố Lưu Tô, trong nháy mắt, ánh mắt của Đoàn Phi Tà cũng vội vàng nhìn theo, lộ rõ sự vô cùng thích thú.
.
"Cô ấy đã bảo cậu nói, cậu hãy ngoan ngoãn mà nói, dám có giấu giếm hoặc là gạt chúng ta dù chỉ một chữ, cũng đừng trách Đoàn Phi Tà tôi đây xuống tay không nhân nhượng."
Ở nơi này, anh luôn luôn đứng về phía cô, bất kể Lưu Tô nói gì, anh luôn là người thứ nhất nhảy ra ủng hộ cô vô điều kiện, bất kể là Lưu Tô có thô lỗ hay là dã man, dù là vô lễ hay là tùy hứng, anh hoàn toàn đều tiếp nhận vô điều kiện, trong tất cả mọi chuyện, anh đều dung túng cho cô.
.
Có lúc Lưu Tô từng nghĩ ngợi, ở trước mặt Đoàn Phi Tà cô nên có vẻ chân thật hơn, hay là ở trước mặt Lục Phóng cô nên tỏ ra thuần túy hơn?
Ở trước mặt Đoàn Phi Tà, cô thật sự giống như là một ác ma, tất cả mọi tà ác ở bên trong thân thể cô cho dù là nhỏ nhất cũng sẽ buông thả ra sạch sẽ, mà ở trước mặt Lục Phóng, cô thật sự như đã biến đổi thành một người khác vậy, trở nên dịu hiền giống như một cô gái nhỏ...
.
Có lẽ, bởi vì như thế, cô yêu người đàn ông ấy, con người đã làm cho cô thay đổi, còn Đoàn Phi Tà, sợ rằng, cả đời này cô chỉ có thể coi như anh em.
Cố Lưu Tô liếc lại Đoàn Phi Tà một cái, ánh mắt mỉm cười, nụ cười thật sạch sẽ và ấm áp, nhiều năm như vậy, cô chưa từng bao giờ, chưa từng bao giờ thay đổi.
Đỗ Sâm cũng không làm cái trò vùng vẫy giãy chết, anh ta nói chuyện rất có kỹ thuật, không nhanh không chậm, kể lại toàn bộ, tất cả những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm đó, cho mọi người nghe.
.
Chỉ có điều những lời nói khi bày mưu tính kế là của mình, anh ta lại thay đổi thành do người khác nói ra, ăn bát cơm người khác ban cho, cho nên mọi việc anh ta đều phải bất đắc dĩ làm theo ý của người chủ ra lệnh mà thôi.
Càng về sau, khi kể lại những chuyện đã xảy ra trong lúc anh ta đưa Tương Tư trở về nhà, Đỗ Sâm lại càng cực kỳ cường điệu hơn.
.
Thời điểm khi anh ta kể lại tất cả những chuyện đã xảy ngày hôm đó, không có một người nào cắt ngang lời anh ta nói.
Cố Lưu Tô luôn luôn mạnh mẽ là thế, vậy mà cũng không sao nhịn được nước mắt, khóc thút thít.
Đoàn Phi Tà và Văn Tương Tư vốn dĩ cùng không quen nhau, anh cũng chỉ mới làm quen và cũng lần đầu tiên gặp Hà Dĩ Kiệt u, nhưng anh cũng không nhịn được, lửa giận tràn ngập trong lòng.