Tổng giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

CHƯƠNG 73.1: VÌ SAO NHỚ TỚI NGƯỜI TA, MÌNH LẠI CÓ CHÚT CÔ ĐƠN?

Trước Sau

break

Từ trước đến nay, anh biết rằng anh chưa từng bao giờ yêu cô, ngay cả hiện tại, nhưng anh không biết vì sao đã tới Los Angeles bốn năm rồi mà thỉnh thoảng anh vẫn mơ về cô.

     Lần đầu tiên khi anh nằm mơ thấy cô, anh cũng đã phát hoảng.

     Anh luôn luôn là một người bạc tình,d∞đ∞l∞q∞đ huống chi cuộc hôn nhân giữa hai người bọn họ đều không phải do anh mong muốn. Vì thế, cho dù đã cưới cô, anh đối xử với cô chỉ là lạnh nhạt và thương hại, để sau này tùy tùy tiện tiện từ bỏ cô. Trong lòng anh không có gì ngoài sự áy náy nho nhỏ do anh đã từng có người ở bên ngoài, thì không còn có chút tình cảm dư thừa nào khác.

     Ly hôn xong anh liền đưa Mạn Quân ra nước ngoài, trong lòng cũng không hề có chút lăn tăn, chỉ có thường thường khi gọi tên Mạn Quân suýt nữa lại thốt lên thành Tĩnh Tri.

     Cho đến sau này, qua một thời gian, cũng thành thói quen, anh không còn có nhớ tới cái tên Phó Tĩnh Tri nữa.dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com

     Nhưng là, thỉnh thoảng, anh lại nằm mơ thấy cô. Trong giấc mơ, cô vẫn trước sau như một, ngồi bên cửa sổ phía tây của thư phòng, trong nhà họ Mạnh ở thành phố A, cầm quyển sách trong tay, mỉm cười nhìn anh.

     Trong mộng, bọn họ ở rất gần nhau, anh dường như có thể nhìn thấy bộ dáng hàng lông mi thật dài của cô đang lay động, cũng có thể nhìn thấy bên khóe môi của cô có lúm đồng tiền như ẩn như hiện,diễ⊰n✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ôn nhưng khi anh muốn đến gần thì hình dáng của cô liền mờ nhạt dần đi.

     Mờ nhạt dần dần...

     Giống như một lớp sương khói ẩn hiện, rồi bỗng thoắt một cái liền tan ra, biến mất giữa khe hở của các ngón tay của anh.

     Cửa phía tây trống không, không còn bóng dáng cô.

     Anh bừng tỉnh, trong đêm tối, anh đi một mình ra ban công, rút một điếu thuốc lá, trong người dường như có một chỗ nào đấy mơ hồ bị co rút lại có chút đau đớn  diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn... Anh hít một hơi khói thuốc lá thật lớn vào trong phổi, như muốn giấu đi sự đau đớn này nhàn nhạt ấy. 

     Nếu hỏi đời này có chuyện gì đã từng khiến anh phải hối hận như vậy, thì có lẽ đó chính là chuyện anh đã kết hôn với cô...

     Nếu hỏi đời này anh đã từng gặp chuyện gì khiến anh cảm động như vậy, thì có lẽ chính là giờ phút cô nhào lên cứu anh...

     Nếu hỏi đời này anh đã từng gặp chuyện gì khiến anh phải sợ hãi...

     Như vậy.

     Có lẽ đó là giờ phút ở Hải Nam, khi anh thấy cô gần như đã chết...

     Mạnh Thiệu Đình cười khổ một tiếng, dụi tắt tàn thuốc, anh thoáng ngẩng mặt lên nhìn bầu trời đêm của Los Angeles.

     Ánh sáng thành thị đã che khuất nhưng ánh sáng lấp lánh của sao khuya. Ở nơi này, bầu trời đêm không có sự mê đắm như ở thành phố A, mà ở thành phố A, trong một đêm đắm say nào đó, hình như là vào một ngày có tuyết rơi...

     Đã lâu lắm rồi, anh vẫn nhớ rất rõ, nhớ rằng cô đã đắp người tuyết, nhớ rằng cô đã viết hàng chữ gì đó ở trên mặt tuyết, nhớ lúc anh cả xuất hiện, nhớ cả việc anh đã cầm đi chiếc cúc áo khoác của cô...

     Đến giờ anh cũng không hiểu được, vì sao lúc đó anh lại lấy đi chiếc cúa áo ấy của cô, lại còn mang theo chiếc cúc áo bình thường ấy bay qua đại dương đến tận nơi này.

     Có đôi khi anh cũng nhớ tới chuyện ly hôn ngày ấy, nhưng lại chỉ tự cười giễu trong lòng.

     Là một cô gái cao thượng, nhưng ở trước hiện thực lại vẫn chỉ biết cúi đầu.

     Vốn dĩ khi ly hôn, từ sự áy náy đối với cô, anh đã làm hết khả năng để sắp xếp tất cả mọi việc, giúp cho cô được tốt đẹp nhất, nhưng anh chưa bao giờ từng nghĩ rằng, cô lại dùng thủ đoạn như vậy, chỉ vì tờ chi phiếu có mệnh giá lớn năm trăm vạn kia.

     Sau này ngẫm lại, cũng trách chính mình ích kỷ không muốn dùng biện pháp an toàn, ích kỷ để cho cô mong mỏi, cho nên cô mới bỏ đứa nhỏ đi, mặc dù anh tức giận, nhưng cũng không có làm việc gì tổn thương đến cô, chỉ có bỏ đi xa nghìn dặm, không bao giờ còn muốn gặp cô nữa.

     Một kết cục như vậy xem như anh từng đã nghĩ qua, chỉ có điều, trăm phương nghìn kế, cho dù anh tính toán không bỏ sót, nhưng lại vẫn còn có một sai lầm.

     Anh đã không chú ý đến việc cô đã lẳng lặng gây ảnh hưởng đối với anh từ lúc nào không biết, anh đã xem nhẹ sự tồn tại của cô ở trong lòng mình.

     Anh càng không chú ý, cô lại như cây đàn hương dù bị chôn sâu ở dưới đất ngàn năm, mùi hương thoang thoảng vẫn luôn tùy ý vương vấn quanh  anh ròng rã không những suốt bốn năm nay, mà không ngờ còn kéo dài mãi không thôi.

     Mạnh Thiệu Đình lái xe chạy về hướng công ty. Bốn năm trước, khi anh rời đi, những công việc chủ chốt cũng chuyển dời đến Los Angeles. Xe chạy ra ngoài một đoạn xa, anh mới ổn định được bản thân, mới dường như thoát khỏi dòng suy nghĩ.

     Anh và Mạn Quân đã ở cùng với nhau, anh không nên nay Tần mai Sở nghĩ đến người khác như vậy.

     Huống chi, đã ở cùng nhau bốn năm, đã đính hôn, chuyện tách ra là không có khả năng.

     Con ngươi đen nhánh của Mạnh Thiệu Đình nhìn ra con đường xa xa, người xe đi lại tứ phía, nhốn nha nhốn nháo, náo nhiệt như vậy, nhưng không hiểu vì sao, bản thân anh lại cảm thấy một hồi cô đơn.

     *********************************************************************

     Tri Tri ngồi ở một chỗ bên trong một tiệm cà phê nhỏ, trong lòng có một chút băn khoăn, lo lắng.

     Trước mặt cô là một ly cà phê, loại đồ uống rẻ nhất ở đây. Hai tay cô nâng ly cà phê, dè dặt cẩn thận, chỉ hớp từng ngụm nhỏ một.

     Hương thơm của cà phê ngào ngạt, chỉ có trong mộng cô mới có thể ngửi thấy hương vị ấy. Cô đã từng là một người yêu thích cà phê, một mình sử dụng chiếc máy pha coffee nho nhỏ, nấu được hai ly Moka, một mình ngồi uống trong những buổi chiều đầy lãng mạn. Khi ấy, cô cũng không từng nghĩ tới sẽ có một ngày như hôm nay, cô nâng một ly cà phê nhạt đến mức gần như không còn mùig vị của cà phê, lại giống như là đang uống mỹ tửu trong chén ngọc vậy, cực kỳ trân quý.
*************************
*Truyện Mẹ Bầu edit:
- Người phụ nữ của Tổng giám đốc (Tác giả Minh Châu  Hoàn- đã hoàn.)
-  Cô vợ bị bỏ (Tác giả Trịnh Viện - Truyện mừng sinh nhật diễn đàn- đã hoàn)
- Tổng giám đốc, anh thật là hư (Tác giả Cơ Thủy Linh- Hoàn chính văn)
- Tình nhân của Tổng giám đốc đài truyền hình (phần ngoại truyện Tổng giám đốc, anh thật là hư)
- Hào môn thừa hoan: Mộ thiếu, xin anh hãy tự trọng (Tác giả Mộc Tiểu Ô)
- Tổng giám đốc hàng tỷ - Cướp lại vợ trước đã sinh con (Tác giả Minh Châu Hoàn) 
* Sáng tác: 
- Ngoại truyện: Chuyện kể về những đứa con của Hoan Nhan (Ngoại truyện viết dựa theo bộ truyện “ Người phụ nữ của Tổng giám đốc”)

break
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
(Sắc)Con Chồng Trước Và Cha Dượng
Ngôn tình Sắc, nhiều CP
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc