722
Đỗ Phương Phương gật gật đầu, lại để chiếc xắc tay lên trên bàn trà, ngồi xuống trên ghế sa lon: "Tôi ngồi đây chờ anh ấy trở về, thuận tiện ăn một bữa cơm ở bên ngoài cũng được, dù sao lúc này tôi cũng không có việc gì."
Đỗ Phương Phương gật gật đầu, lại để chiếc xắc tay lên trên bàn trà, ngồi xuống trên ghế sa lon: "Tôi ngồi đây chờ anh ấy trở về, thuận tiện ăn một bữa cơm ở bên ngoài cũng được, dù sao lúc này tôi cũng không có việc gì."
Hà Dĩ Kiệt nghe vậy chau mày, nhưng vẫn cẩn thận nhẹ nhàng ôm lấy thân thể bé nhỏ mềm mại của con gái, vỗ nhè nhẹ phía sau lưng của cô bé để trấn an.
Nhất Nặc bị anh ôm chặt quá, thân thể bé nhỏ vặn vẹo uốn éo tỏ ý không vừa lòng. Hà Dĩ Kiệt vội vàng cúi đầu nhẹ nhàng khẽ hôn lên gò má phúng phính của con gái, ghé sát vào bên tai, nhỏ giọng thì thào dỗ dành cô bé: "Ngoan nhé, Nặc Nặc chịu khó đợi một lát nữa thôi!"
Nặc Nặc ôm chặt lấy cổ Hà Dĩ Kiệt, cái cằm mũm mĩm vùi vào trong hõm vai của anh gật gật. Hà Dĩ Kiệt chỉ cảm thấy trái tim mình mềm nhũn ra không sao kiềm chế nổi, lại cúi xuống hôn nhẹ lên trán của con gái.
Nặc Nặc ôm chặt lấy cổ Hà Dĩ Kiệt, cái cằm mũm mĩm vùi vào trong hõm vai của anh gật gật. Hà Dĩ Kiệt chỉ cảm thấy trái tim mình mềm nhũn ra không sao kiềm chế nổi, lại cúi xuống hôn nhẹ lên trán của con gái.
.
"Phu nhân, bộ trưởng Hà khi đi có dặn lại, đêm nay ngài có buổi xã giao." Thâm tâm thư ký Triệu biết Hà Dĩ Kiệt đang ở bên trong phòng nghỉ, đây chính là một cơ hội tuyệt hảo để mình biểu hiện, bởi vậy trong lòng rất vững vàng, không nhanh không chậm nói ra một câu.
.
Đỗ Phương Phương nghe thấy vậy trên mặt liền hiện lên một chút mất mát, lông mày cau chặt, xoắn lại, chẳng biết tại sao trong lòng mơ hồ có chút bất an, nhưng vẫn đành thở dài cầm lấy xắc tay đứng lên: "Thế thì thôi vậy, tôi đành phải đi về trước cho xong."
Phương Phương vừa nói vừa quay đầu lại nhìn nhìn quanh căn phòng làm việc trống trơn một lượt. Quả thực anh đi rất vội vàng, áo khoác vẫn còn đang mắc trên giá treo áo, Phương Phương không khỏi dừng bước, xoay người lại, đi về phía chiếc giá treo áo.
Lúc này trên lưng thư ký Triệu mồ hôi đã túa ra ướt đẫm, hai tay không ngừng vặn xoắn vào nhau. Nhưng chỉ thấy Đỗ Phương Phương nhấc bước đi tới lấy chiếc áo khoác của Hà Dĩ Kiệt xuống khoác lên trên khuỷu tay của mình, trong miệng lầu bầu một câu: "Mình nghe dự báo thời tiết thấy nói đêm nay thời tiết thay đổi, người này cũng thật là... không biết mặc quần áo cho chỉnh tề đã rồi hãy đi ra ngoài."
Phương Phương nói xong liền đi ra bên ngoài, cô đi thẳng tới cửa, thư ký Triệu mới âm thầm thở dài một hơi, thái độ hết sức cung kính nói một câu: "Phu nhân, để tôi đưa ngài đi xuống dưới lầu."
Đỗ Phương Phương khoát tay chặn lại, nói luôn: "Không cần đâu, cậu nói cho tôi biết anh ấy đi xã giao ở đâu để tôi đến đó đưa áo cho anh ấy là được. Ngộ nhỡ buổi tối trời mưa sẽ lạnh..."
Thư ký Triệu mồ hôi lạnh vừa mới ráo lại tuôn ra, anh cắn chặt hàm răng, mãi lâu sau mới nói quanh co một câu: "Phu nhân, tôi thật sự không biết ạ, bộ trưởng đi rất vội, cũng quên không kịp dặn dò gì lại với tôi."
.
Trên trán Hà Dĩ Kiệt chợt tối sầm lại, trong lòng anh lại bắt đầu trở nên cực kỳ căng thẳng. Nếu như Đỗ Phương Phương tâm huyết dâng trào gọi điện thoại cho anh, như vậy thì không thể giấu diếm được nữa, điện thoại của anh vẫn còn đang để trong ngăn kéo bàn làm việc.
Giữa lúc đó suy nghĩ của anh chợt mau chóng xoay ngược trở lại. Trên người Nặc Nặc tỏa ra mùi sữa thơm dễ chịu, theo hơi thở nhẹ nhàng mềm mại của cô bé cứ quanh quẩn ở chóp mũi của anh. Lòng bàn tay nhỏ bé của cô bé đã có chút mồ hôi ẩm ướt, nhưng cô bé vẫn ôm chặt lấy cổ anh. Đây là lần đầu tiên hai cha con anh gặp mặt nhau, anh vẫn cho rằng Nặc Nặc vẫn còn coi anh là một người xa lạ, nhưng chính cô bé lại cực kỳ ngoan ngoãn nằm gọn ở trong ngực anh. Anh không cần phải nói gì nhiều với cô bé, mà cô bé cũng chưa nói được trọn cả câu. Một cô bé con lúc này mới được hơn một tuổi, đi lại vẫn còn chưa vững, vẫn còn có thể bị ngã, nhưng sự tinh khôn ngoan ngoãn của con gái lại làm cho anh thấy đau lòng.
Nếu như quả thật không thể giấu diếm được nữa, vậy thì bằng bất cứ giá nào, đây là con gái của anh, anh không phải là người có thể tùy ý buông tha bất cứ điều gì, huống chi, đây lại là đứa con của anh với Tương Tư, người phụ nữ mà anh yêu.
Nghĩ tới đây, trong lòng anh liền thấy bình tĩnh trở lại. Nếu như nói rằng số mệnh đã sắp đặt một tình cảnh như thế, vậy thì anh sẽ nhận mệnh.
.
Đỗ Phương Phương nghe thấy thư ký Triệu nói như vậy, thoáng cái nổi cơn tức giận: "Cậu là thư ký luôn theo sát bên cạnh của bộ trưởng Hà, vậy mà chuyện gì cậu cũng bảo không biết rõ lắm là sao?"
Thư ký Triệu đã nhận thấy Phương Phương bắt đầu ăn nói kiểu không giữ gìn, bất cần, anh ngại rằng cô sẽ còn tiếp tục nói ra thêm những điều gì đó không nên nói ra, lập tức cắt đứt ngang lời của Đỗ Phương Phương, hạ thấp giọng xuống nói với cô ta: "Phu nhân, xin ngài bước một bước ra ngoài này để nói chuyện."
Nét mặt của anh thoạt nhìn có chút dáng vẻ thần thần bí bí, tâm tư của Đỗ Phương Phương lập tức xoay chuyển. Cô ngỡ là có chuyện của Văn Tương Tư, lập tức vứt bỏ luôn chuyện muốn biết Hà Dĩ Kiệt đang ở đâu sang một bên, đi theo thư ký Triệu đi thẳng ra bên ngoài đi đến chỗ cuối hành lang, sau đó kiêu căng dừng bước lại: "Chuyện gì vậy, cậu nói tôi nghe xem nào?"
Trên đường đi, thư ký Triệu sớm đã nghĩ kỹ được lý do để thoái thác, nên Phương Phương vừa hỏi, anh lập tức nói luôn: "Phu nhân, ngài từ thành phố C trở về cũng đã được một thời gian, có nghe thấy tin tức gì của Văn tiểu thư ở bên kia không vậy?"
Đỗ Phương Phương vừa nghe lời này liền cười lên một tiếng lạnh lùng, nhướng mày: "Mặt cô ta đã thành như vậy, còn có thể có hứng thú gì để làm ba cái chuyện trăng gió phóng đãng ấy nữa?"
Thư ký Triệu vừa nghe thấy lời này không khỏi sững sờ: "Mặt cô ấy làm sao vậy?"
Lúc ấy anh cũng chỉ vì không dám đắc tội với Đỗ Phương Phương, nên đã để lộ ra địa chỉ ở thành phố C cho cô ta biết. Nhưng tất cả những chuyện còn lại thì thư ký Triệu lại không được rõ ràng lắm. Lúc này vừa nghe thấy Đỗ Phương Phương nói như vậy, không biết tại sao, trái tim trong ngực anh như nảy lên rồi rơi xuống bộp một tiếng.
.
Đỗ Phương Phương vừa định nói, nhưng trong lòng lại tính toán, nói thế nào cái người họ Triệu này chính là người của Hà Dĩ Kiệt, có lẽ không nên nói cho cậu ta thì sẽ hay hơn. Cho dù hiện tại cậu ta đã bị cô nắm ở trong tay rồi, nhưng làm việc gì cũng vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn. Cô đã gạt Hà Dĩ Kiệt xuống tay với thuộc hạ của anh như vậy, tạm thời có lẽ trước mắt nên trấn an lại cậu ta một chút, tránh dẫn đến làm cho cậu ta tức giận thì không tốt lắm. Nghĩ một chút, Đỗ Phương Phương liền cười nói: "Tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi, cậu đừng cho là thật nhé! Thôi được, cậu đã không biết anh ấy đi đâu thì thôi, bây giờ tôi đi về trước nhé!"