Chương 69.2 (tiếp theo)
Ròng rã một tuần qua cô vẫn chưa tìm được việc làm, cô đã gửi đi mấy bản lý lịch sơ lược có ghi chút kinh nghiệm ít ỏi, cũng như đá chìm đáy biển. Mẹ lúc nhàn hạ cũng đeo kính lão bắt đầu giở báo tìm tin tức thông báo tuyển dụng. Nếu như Tri Tri không tìm được công việc, chuyện sinh hoạt hàng ngày của hai mẹ con không nói, làm sao có thể đặt quan hệ với một người đàn ông tốt mà gả đi được đây?
Lúc này con gái đã làm bà mất hết cả thể diện, chỉ vừa nhìn thấy con gái, là bà lại nghĩ đến mấy chuyện mà nó đã làm, nghĩ đến con gái đã làm cho Chính Tắc đang sống bị tức chết, Tống Như Mi không muốn nhìn thấy con gái nữa, nhưng lại không thể bỏ con được, với điều kiện của Tri Tri như bây giờ, đến bà còn không sao chịu nổi tiếng tăm xấu kia, thì làm sao có người đàn ông nào tốt muốn cưới nó đây?
Nhưng thật sự nếu nghĩ phải gả con cho lão già trùm sò lưu manh, ngược lại trong lòng Tống Như Mi lại không thể chấp nhận, cho dù thế nào, nó cũng là con gái của bà và Chính Tắc, không cần điều kiện phải thật tốt, chí ít cũng phải là người của gia đình đứng đắn, bà thân là mẹ đẻ ra nó, coi như vậy là đã hết tình hết nghĩa.
Tri Tri kéo thân hình mệt mỏi về nhà, vừa nhìn thấy nét mặt của cô, vẻ mặt của Tống Như Mi vốn đang chờ đợi liền lạnh xuống, bà dựa lưng vào trên ghế dựa, đeo kính lên, ôn hoà nhìn lại nàng: "Con cũng cũng đừng có chọn chọn lựa lựa nữa d∞đ∞l∞q∞đ, giống như mẹ đã bảo, chính là công việc đưa đồ ăn hôm trước con đã xem đấy, cũng khá tốt, còn có thể quen biết được nhiều người, không chừng sẽ có người coi trọng con, nhất định sẽ cưới con đấy !"
"Mẹ... công việc này người ta chỉ nhận nam giới." Tri Tri nhíu mày, bởi vì nơi này kinh doanh rất tốt nên khối lượng công việc rất lớn, vì thế nơi này được coi là nhà hàng nổi danh, nhưng lại chỉ nhận nam giới làm việc giao đồ ăn bán ở bên ngoài, cô cũng đã thử qua đó, nhưng nhà hàng lại không chịu nhận cô. dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com
"Nam giới có thể làm, thì phụ nữ cũng có thể làm! Đã đến nước này, mày còn chọn lựa cái gì! Tao xem ra căn bản là mày không muốn đi làm, mới giả bộ nói như thế, rõ ràng là mày đã đáp ứng cái thằng đốc công Tôn kia rồi, chờ nó lấy mày về nhà hả, được lắm! Đỡ phải ở trước mặt tao làm chướng mắt!"
Từ ngày về nước, tính khí của Tống Như Mi đã biến đổi mạnh mẽ, dễ nổi giận, đặc biệt những lúc ở trước mặt Tri Tri, luôn luôn nói ra những lời tuyệt đối không có đạo lý.
Vành mắt Tri Tri đỏ lên, vùi đầu càng sâu, cằm ép sát tại nơi cổ áo T-shirt được giặt sạch sẽ trắng tinh, Tri Tri nhẹ nhàng gật gật đầu, cố nén nước mắt, nói: "Mẹ, mẹ đừng giận nữa, sức khoẻ của mẹ không tốt, bác sĩ đã nói, đừng để cho mẹ phát giận, con sẽ lập tức đi đến chỗ nhà hàng kia..."
Tống Như Mi nhìn thấy Tri Tri chỉ thấy một bụng tức giận, dứt khoát xoay mặt đi, ấn nút mở quạt điện, quạt được 2 phút liền vội vàng tắt đi, vì muốn tiết kiệm điện. Nhà Tri Tri có hai chiếc quạt điện nhưng hầu như không bao giờ dùng đến, chỉ vào lúc giữa trưa nóng nhất, mới có thể dùng vài phút.
"Còn không đi nấu cơm à, đứng lỳ ở đây để làm gì? Đừng bày ra đây cái bộ dáng ra vẻ điềm đạm đáng yêu, nhìn khiến cho người ta phát ghê tởm! Tao cũng không giống như cái lũ đàn ông ruồi bọ kia đâu!"
"Mẹ, mẹ muốn ăn gì, con làm cho mẹ ăn..." Tri Tri hoảng sợ, vội nói, nhanh chóng nén lại những giọt nước mắt sắp sửa trào lên ở trong hốc mắt, cô dè dặt cẩn trọng nhìn người mẹ nóng nảy dễ nổi giận của mình, trong lòng không chút oán hận, mà chỉ thấy đau lòng.
Nếu ba ba biết mẹ đã phải trải qua cuộc sống như vậy, mẹ đã già đi nhiều như vậy, nhất định ba sẽ rất đau lòng.
Trong nhà không có gương, Tống Như Mi không chịu soi gương, lại càng không cho phép Tri Tri được soi gương. Bà nói cô muốn đánh phấn trang điểm xinh đẹp chỉ để ra ngoài buông thả, quyến rũ đàn ông, cho nên đã đập vụn hai cái gương ở trong nhà đi. Bắt đầu từ ngày đó, Tri Tri không còn soi gương nữa, cô đã cắt phăng mái tóc dài để tránh phiền toái.
"Tao muốn ăn gì sao? Tao nghĩ muốn ăn đại tiệc, tao nghĩ muốn ăn bánh ngọt Ngũ Tinh ở khách sạn, mày mua cho tao được không?" Tống Như Mi bật cười lên một tiếng đầy bi thương, gương mặt già nua, tiều tụy, rốt cuộc không còn nhận ra được người đẹp có bộ dáng phong lưu của ngày xưa nữa rồi.
Tri Tri theo thói quen chỉ ra sức cúi đầu, lông mi chớp chớp run rẩy: "Mẹ, chờ con đi làm được phát lương, con sẽ mua cho mẹ ăn được không?"
"Tao không có phúc được hưởng cái mệnh ấy!" Tống Như Mi hừ lạnh một tiếng: "Đi nấu cơm đi thôi, nhớ dùng dầu mỡ tiết kiệm một chút, còn có thể nấu thêm được vài bữa cơm nữa."
"A... vâng, con biết rồi." Tri Tri vội vàng đáp lại, xoay người hướng về phía tận cùng của hành lang, đi đến nơi phòng bếp giản dị, đẩy cửa ra. Gian bếp lợp lá chứa đầy củi cành, ánh mặt trời chiếu qua khe hở rắc xuống những đốm nắng giống như những đồng tiền màu vàng, Tri Tri đứng lặng im một lát, giơ cánh tay lên xoa xoa nơi mắt, bước đi vào phòng bếp giống như chiếc lồng hấp kia...
Cùng mẹ ăn xong bữa cơm, thu dọn sạch sẽ phòng bếp, Tri Tri liền tranh thủ thời gian mẹ ngủ trưa, đi vào trong phòng ngủ lau rửa thân mình, thay quần áo sạch sẽ, sau đó đi ra khỏi cửa. Cô bắt xe buýt ngồi qua năm trạm dừng, sau xuống xe đi bộ mười phút để đến nơi nhà hàng bán cơm Trung Quốc.
****
"Tam Thiếu, người này thế nào?" Người đàn ông hơi khom người kính cẩn mở miệng, chỉ chỉ vào một cô gái đang đứng ở đằng xa cách bọn họ khoảng năm thước.
Người kia ngồi ở trên ghế sofa, có một đôi mắt đen bóng, những sợi tóc màu vàng nhạt mềm mại bao quanh lấy gương mặt vô cùng tuấn mỹ, nhưng trong đôi mắt thanh tú hẹp dài kia phần đuôi mắt lại mang theo một chút độc ác, tỏ rõ người đàn ông tuấn mỹ thanh tú đang ở trước mặt này cũng không phải người dễ chọc.
*************************
*Truyện Mẹ Bầu edit:
- Người phụ nữ của Tổng giám đốc (Tác giả Minh Châu Hoàn- đã hoàn.)
- Cô vợ bị bỏ (Tác giả Trịnh Viện - Truyện mừng sinh nhật diễn đàn- đã hoàn)
- Tổng giám đốc, anh thật là hư (Tác giả Cơ Thủy Linh- Hoàn chính văn)
- Tình nhân của Tổng giám đốc đài truyền hình (phần ngoại truyện Tổng giám đốc, anh thật là hư)
- Hào môn thừa hoan: Mộ thiếu, xin anh hãy tự trọng (Tác giả Mộc Tiểu Ô)
- Tổng giám đốc hàng tỷ - Cướp lại vợ trước đã sinh con (Tác giả Minh Châu Hoàn)
* Sáng tác:
- Ngoại truyện: Chuyện kể về những đứa con của Hoan Nhan (Ngoại truyện viết dựa theo bộ truyện “ Người phụ nữ của Tổng giám đốc”)