Tổng giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 690:

Trước Sau

break

Chương 690:

Editor: May

 

 

"Tỉnh?" Giọng nói vang lên, lại mang theo ấm áp nồng đậm, Tương Tư lập tức giật mình tỉnh lại, cô nghe ra giọng nói của hắn.

 

 

"Cho anh xem còn sốt không." Người nọ lại tự nói tiếp, trong tiếng nói vừa tỉnh ngủ mang theo ôn nhu mông lung, theo sát đó liền có một tay kiểm tra cái trán của cô ở trong đêm tối. Tương Tư cả kinh, còn chưa kịp né tránh, người nọ đã mở miệng lần nữa, trong giọng nói có buông lỏng và vui vẻ; "Ừ, còn có hơi nóng một chút, chỉ là đã khá hơn nhiều, tiểu Tương Tư của anh có đói bụng không?"

 

 

Tương Tư lại không có cách nào trầm mặc như vậy nữa, chần chừ trong chốc lát, cô hơi cắn môi, trong cổ họng còn hơi đau vang lên giọng nói khàn khàn và thô ráp khó nghe: "Tại sao tôi lại ở chỗ này!"

 

 

Thân ảnh đứng ở trong bóng tối kia liền dừng lại, giống như có sợi dây nhỏ bé không nhìn thấy kéo dài vô cùng, kéo suy nghĩ của hắn trở về. Hắn là nằm mơ thôi, cho nên mới có thể ngây ngô mơ hồ làm ra cử động thân mật như vừa rồi với cô, giống như lúc bọn họ còn tình ý nồng đậm.

 

 

Hắn ngược lại may mắn, may mắn mình mơ hồ, bằng không làm sao dám thân thiết với cô như vậy?

               

 

Xoay người sang chỗ khác bật đèn lên, ánh sáng từ từ phủ kín toàn bộ gian phòng. Tương Tư nhìn thấy bóng lưng của hắn, cao ngất và thẳng tắp đứng ở nơi đó, hết sức uy nghi trước sau như một. Cô không tốt, mũi nhiễm chua xót, không biết là bệnh quá khó chịu, hay vì mình lại rơi vào trong tay của hắn lần nữa.

 

 

"Em sinh bệnh." Hà Dĩ Kiệt trầm mặc trong chốc lát, lúc này mới xoay người lại, ánh mắt của hắn giống như hồ sâu, làm cho người ta thấy không rõ rốt cuộc bên trong chứa cái gì. Tương Tư nhíu mày, lập tức xốc thảm lên, chân không nhảy xuống giường...

 

 

Hắn cả kinh, bước chân đã không khống chế được liền đi qua, vào một khắc cô đứng trên mặt đất kia, chặn ngang ôm lấy cô, lại nhanh chóng buông cô ra, đặt ở trên giường, trong động tác không thấy có chút khinh bạc nào.

 

 

Tương Tư ngẩn ra, đang muốn mở miệng, lại nghe được giọng nói của hắn chậm rãi vang lên: "Tư Tư, em còn bệnh, hơn nữa bệnh không nhẹ, lần này em nhất định phải nghe anh, ngoan ngoãn dưỡng bệnh. Em yên tâm, anh đã nói với em, sẽ không bao giờ không giữ lời nữa. Bác sĩ nói em phải tĩnh dưỡng ít nhất hai tháng, đợi đến hai tháng sau, em khỏi, có thể về nhà. Anh đã nói sẽ không quấy rầy cuộc sống của em, liền nhất định sẽ làm được, em chỉ cần an tâm dưỡng bệnh..."

 

 

"Tôi đã tốt rồi, tôi muốn về nhà thôi!" Tương Tư nhìn nhìn sắc trời đen kịt bên ngoài, lòng nóng như lửa đốt, Nhất Nặc không thấy cô sẽ khóc, cô phải về nhà, phải gặp con gái!

 

 

Sắc mặt Hà Dĩ Kiệt trầm xuống, tâm Tương Tư liền co rụt lại, người cũng không kiềm chế được liền run lên một chút. Cô vẫn sợ hắn, sợ hãi lộ ra từ trong xương!

 

 

Hà Dĩ Kiệt nhẹ thở dài, ngồi xuống ở bên người cô: "Lần này nghe anh được không? Không nên tùy hứng, dưỡng tốt thân thể mới có thể về nhà..."

 

 

"Thế nhưng tôi thật sự tốt rồi, tôi đã không còn sốt!" Tương Tư không muốn cứng đối cứng với hắn, mục đích của cô chỉ là rời khỏi đây, về nhà. Kết quả chọc hắn tức, sẽ chỉ làm tình cảnh của cô càng hỏng bét hơn, nghĩ như vậy, trong miệng cô liền mang theo mấy phần cầu xin.

 

 

Hà Dĩ Kiệt không thể nghe giọng điệu như vậy của cô, chỉ cảm thấy tâm đều mềm nhũn đến gần như muốn nhỏ ra nước, hắn nhìn lại cô, ánh mắt như là dây leo cây đậu tía, muốn làm ra thần sắc uy nghiêm, đến cuối cùng vẫn hóa thành ôn nhu bất đắc dĩ: "Tư Tư..."

 

 

Tương Tư mở to mắt nhìn hắn, tâm lại khẩn trương không ngừng nhảy lên.

 

 

"Em ngoan đi..." Tay hắn rơi xuống, phủ ở tại trên tóc cô: "Thân thể em suy yếu rất nghiêm trọng, vừa rồi bác sĩ nói với anh, nếu không điều dưỡng tốt, sau này lại bệnh nữa sẽ rất khó trị, em phải có trách nhiệm với thân thể của mình, không thể tùy hứng, có biết hay không?"

 

 

"Tôi có thể tự mình cẩn thận, tự mình chậm rãi điều trị, về nhà tĩnh dưỡng sẽ tiện hơn." Tương Tư tỉnh táo lại, vẫn không buông tha.

 

 

"Tư Tư..."

 

 

"Anh đã đáp ứng tôi, không can thiệp cuộc sống của tôi. Hà Dĩ Kiệt, anh đáp ứng rồi, không thể nuốt lời!"

 

 

Đôi mắt cô sáng rực, lúc nhìn hắn, chỉ làm cho hắn cảm giác mình không có chỗ để trốn.

 

 

Hà Dĩ Kiệt không muốn tranh cãi với cô, nhưng chuyện này liên quan đến thân thể của cô, hắn tuyệt đối không thể thỏa hiệp!

 

 

Tiếp tục như vậy nữa, hắn nhất định sẽ chỉ biết thối lui từng bước ở trước mặt cô!

 

 

break
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
(Cao H) Dạy Dỗ Phu Quân
cao H, kết 1v1, ngôn tình
Cô Nàng Livestream Web Người Lớn
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc