Chương 681:
Editor: May
"Ông xã..." Cô ta vòng qua sô pha, đón hắn đi đến ở trong ánh sáng ái muội, trong miệng nghẹn ngào gọi một tiếng. Bước chân Hà Dĩ Kiệt chợt hơi ngừng lại, rồi đột nhiên cảm giác được có thân thể thơm tho mềm mại dán tới.
Hắn không có né tránh, nhưng cũng không có ôm lấy cô ta. Đỗ Phương Phương cọ xát một hồi ở trong ngực hắn, mới phát hiện hắn khác thường. Cô ta vội vàng ngẩng đầu lên, mượn ánh sáng đèn bàn nhỏ kia nhìn kỹ mặt của hắn, lại nhìn thấy một mảnh hờ hững yên lặng, lòng của cô ta lập tức luống cuống, "Ông xã... ông xã, anh còn giận em sao..."
Hà Dĩ Kiệt cảm giác mệt mỏi và chán ghét nói không nên lời, hắn cực kỳ không thích mùi hương trên người cô ta, lúc này bọn họ tiếp xúc như vậy, hắn cũng hết sức không quen. Lúc trước hai người bọn họ ngoại trừ lõa thể đối mặt ở trên giường, cũng chưa từng thân mật trực tiếp tiếp xúc ở những nơi khác ngoài giường.
Mà lúc trước thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, vừa tắt đèn, vừa đắp chăn, hắn hoàn toàn chưa từng nhìn qua cô ta, chỉ là làm máy móc giống như hoàn thành nhiệm vụ. Phương thức ái muội ngọt ngào ve vãn giống như vậy, chỉ thích hợp với người yêu và vợ chồng ân ái, hoàn toàn không phải là chuyện mà vợ chồng không có chút tình cảm nào như bọn họ làm được.
Chỉ là, đẩy cô ta ra, hung hăng cự tuyệt cô ta, mặc dù trong lòng vui sướng hả giận, nhưng lại hậu hoạn vô cùng. Đỗ Phương Phương - người này tâm tư nhỏ nhen, tâm trả thù rất mạnh, nếu thật sự chỉ có một mình tiền đồ của hắn bị nắm ở trong tay đám người nhà họ Đỗ, như vậy hắn sẽ không quan tâm, lo lắng duy nhất của hắn cũng chỉ là Tiêu thư ký - người có ân giúp hắn sống lại lần nữa.
Trước khi chuyện không giải quyết được gì, vẫn sẽ luôn giống như là một quả bom hẹn giờ. Nếu hắn vừa náo lật với nhà họ Đỗ, không đảm bảo được Đỗ Phương Phương sẽ không liều mạng đâm họ một dao. Một mình hắn có thể mạo hiểm, nhưng Tiêu thư ký là người hắn coi như cha ruột, là điểm mấu chốt của hắn, hắn không thể nhìn Tiêu thư ký bởi vì hắn mà đối mặt với bất kỳ khốn cảnh hoặc là chịu chút thương tổn nào.
Tâm tư trằn trọc như vậy một lúc lâu, hai người bọn họ đã ngồi ở trên sô pha.
Đỗ Phương Phương rót rượu cho hắn, hắn khoát khoát tay: "Phương Phương, hôm nay bận rộn nhiều việc, tôi có chút mệt, muốn nghỉ ngơi sớm một chút... Em, em tìm tôi có chuyện gì?"
Ủy khuất của Đỗ Phương Phương lập tức tràn ngập ra, cô ta nhào tới đấm lên người hắn, lực đạo của cô ta hơi mạnh, có chút không khống chế được, hắn nhíu mi tâm, nhưng không có lên tiếng.
"Anh còn hỏi em có chuyện gì, em kêu anh trở về phòng, anh nói còn có thể có chuyện gì?" Đỗ Phương Phương dựa lên trên người hắn, hung hăng cắn bờ vai của hắn, cách hai lớp áo, Hà Dĩ Kiệt lại đau đến hít ngược một hơi khí lạnh, oán giận trong lòng đột nhiên tăng lên, thiếu chút nữa không khống chế được tâm tình của mình, ném cô ta sang một bên.
"Phương Phương, đừng làm rộn, trong khoảng thời gian này tôi rất mệt..." Hà Dĩ Kiệt khắc chế cắn hàm răng, nhẹ nhàng đẩy thân thể càng nghiêng tới hơn của cô ta, làm bộ chuẩn bị đứng lên...
"Hà Dĩ Kiệt!" Mày liễu của Đỗ Phương Phương dựng thẳng, lập tức đè vai hắn xuống. Cô ta vừa phẫn nộ, vừa khuất nhục, nhiều hơn lại là ủy khuất và khổ sở nói không nên lời. Cô ta yêu Hà Dĩ Kiệt, mặc kệ thế nào, lòng của cô ta đã luân hãm vào trên người của hắn, chỉ là trong lòng cô ta có một nút thắt không cởi được. Cô ta cũng không muốn đẩy hắn ra ngoài nữa, khoảng cách giữa bọn họ, không thể cứ tiếp tục mở rộng như vậy nữa...
"Ông xã... anh đừng đi, chúng ta đừng ở riêng ..." Đỗ Phương Phương cúi người xuống, hai chân tách ra hai bên, quỳ gối trên thân thể hắn, ngồi ở trong ngực của hắn, hai tay cô ta quấn lên cổ của hắn, mặt chôn ở trong vai của hắn, hơi thở nóng rực: "Ông xã, đêm nay đừng đi ..."
Hai sợi dây nhỏ của váy ngủ trong suốt mỏng manh hơi rơi xuống, lần đầu tiên trong đời, cô ta giống như những người phụ nữ mà cô ta khinh thường trúc trắc trêu chọc hắn, giữ hắn lại...
Hà Dĩ Kiệt tựa ở trên sô pha, mặc cho cô ta cọ xát ở trên người mình, mặc cho cô ta cởi nút tây trang hắn ra, mặc cho cô ta nhấc áo sơ mi của hắn lên, mặc cho cô ta khẽ vuốt ve qua lại trên người của hắn, thân thể hắn như là đã chết, không hề có một chút phản ứng.
Sau khi gặp được Tương Tư, hắn liền mất hết năng lực diễn trò với Đỗ Phương Phương, lúc trước còn có thể lên tinh thần đọ sức với cô ta, ứng phó với cô ta, bây giờ hoàn toàn không có tâm tình này.
"Ông xã... ông xã..." Đỗ Phương Phương cúi đầu hôn xuống, hắn giấu giếm thanh sắc hơi nghiêng mặt đi, môi của cô ta lướt qua khóe môi của hắn, lại một đường xuống phía dưới, hôn lên trên hầu kết của hắn, nơi này là một điểm mẫn cảm của hắn, nhưng lúc này, cô ta cố quyến rũ hắn, thân thể hắn lại như là đóng băng...
Rốt cuộc Đỗ Phương Phương nhận thấy được sự khác thường của hắn, không khỏi kinh ngạc trừng lớn mắt, váy ngủ của cô ta gần như đã buông lỏng rơi xuống, nửa thân trần ngã vào trong ngực của hắn, ngực của cô ta kề sát ngực hắn, nhưng thân thể hắn không có chút phản ứng nào, cô ta lại cố gắng vuốt lên vuốt xuống trên người hắn hồi lâu, da thịt của hắn vẫn lạnh, Đỗ Phương Phương lập tức sợ ngây người!
Cô ta nhìn người đàn ông dưới thân, hai hàng lông mày như được dao cắt tỉa ra, hai mắt như cái giếng sâu, sống mũi rất thẳng xinh đẹp như đèn treo, môi như được vẽ ra từ màu nước mực đỏ, hắn anh tuấn như vậy, hoàn mỹ như vậy, hắn là chồng của cô ta, là người đàn ông mà cô ta có thể ôm hôn quang mình chính đại, là người đàn ông mà cô ta có thể không kiêng nể gì cả quấn quýt ở trên giường với hắn. Thế nhưng lúc này, cô ta gần như là trần truồng giang chân ngồi ở trên người của hắn, cô ta hôn toàn thân của hắn, cô ta vuốt ve hắn, hắn lại không có chút phản ứng nào!
Cả trái tim của Đỗ Phương Phương như rơi vào hầm băng, cô ta giống như bị rút đi sống lưng, cả người đều mềm ở trên sô pha...