Chương 679:
Editor: May
Đỗ phu nhân uể oải lắc lắc đầu, mệt mỏi đến cực điểm, thở dài một hơi, nhưng vẫn cố lên tinh thần: "Phương Phương, không thể dùng thủ đoạn như vậy để thuần phục đàn ông, con là vợ của nó. Lại nói tiếp, bây giờ con là người nhà họ Hà, vinh nhục của con đều buộc ở trên người Dĩ Kiệt, cho dù hiện tại Dĩ Kiệt cần dựa vào nhà họ Đỗ, cho dù hiện tại nó không thể không khuất phục ở trước mặt con, nhưng tình cảm như vậy, con cảm thấy có thể tin được không? Có cái gì quan trọng hơn bắt được tâm của một người đàn ông?"
"Nó là đàn ông, nó cũng cần sĩ diện, cũng cần có tôn nghiêm. Con cứ động một tí lại lấy nhà họ Đỗ đến dọa nó, thời gian dài, là người thì đều sẽ có tâm lý phản nghịch. Bây giờ nó còn nguyện ý cưng chiều con, che chở con, con không biết một vừa hai phải, tương lai nhất định sẽ phản tác dụng, chờ Dĩ Kiệt hoàn toàn thất vọng với con, Đỗ Phương Phương, không phải ta nói con, đến lúc đó con không có nước mắt để khóc đâu!"
Đỗ Phương Phương bị những lời nói này của Đỗ phu nhân làm sửng sốt, một lúc lâu sau, cô ta cúi đầu cắn chặt môi, vẫn còn không cam lòng nói: "Dĩ Kiệt rất yêu con. Mẹ, sẽ không, sẽ không có ngày này..."
"Rất yêu con? Tình yêu sâu hơn, nồng đậm hơn nữa, cũng không chịu nổi con như vậy đâu. Một lần, hai lần, nó sẽ vẫn còn ăn nói khép nép cầu xin con trở về, nhưng con còn nháo như vậy thêm mấy lần nữa, con xem một chút nó còn có thể như vậy hay không!"
Đỗ phu nhân thấy cô ta giống như nghe lọt được, vội vàng rèn sắt khi còn nóng, "Phương Phương, mẹ là người từng trải, đối với con chỉ có ý tốt, không có ý xấu. Trên đời này ai cũng có thể sẽ có lòng riêng với con, bao gồm Dĩ Kiệt, thế nhưng mẹ không có, mẹ là toàn tâm toàn ý muốn nhìn con trôi qua tốt. Tính tình này của con mà không sửa lại một chút, một ngày nào đó, con sẽ đích thân đẩy Dĩ Kiệt tới bên cạnh người khác..."
Đỗ Phương Phương nghe đến đó liền luống cuống, lúc đầu Hà Dĩ Kiệt vô cùng ân cần đi đón cô ta, cầu cô ta mấy lần, trong lòng cô ta liền càng ngày càng ỷ thế, cho rằng Hà Dĩ Kiệt liền không thể không có cô ta, nhưng lần này Hà Dĩ Kiệt đáp ứng ở riêng, thật là làm cho cô ta lập tức ủ rũ. Xem ra trong khoảng thời gian này, Dĩ Kiệt quá dung túng cô ta, khiến cô ta hoàn toàn quên mất Hà Dĩ Kiệt - người đàn ông này, cô ta hoàn toàn không thể nắm chặt ở trong lòng bàn tay!
"Mẹ, vậy bây giờ mẹ nói những lời này thì có ích lợi gì, Dĩ Kiệt đã đáp ứng ..." Mắt Đỗ Phương Phương nhanh chóng đỏ ngầu, ngay trước mặt của mọi người, cô ta nói không cho hắn vào phòng, hắn sĩ diện như thế, nhất định sẽ không chủ động trở về phòng ngủ. Chẳng lẽ để cô ta chủ động đi cầu xin hắn? Chẳng phải công sức trong khoảng thời gian này đều sẽ uổng phí ư? Không phải cô ta lại rơi xuống thế hạ phong sao?
Ngẫm lại vẫn không cam lòng, nhưng cứ ở riêng như vậy, cô ta càng không muốn, trong khoảng thời gian ngắn liền rơi vào bị động khó cả đôi đường.
"Bây giờ con mới biết sốt ruột ư?" Đỗ phu nhân thấy cuối cùng cô ta cũng tỉnh táo lại, trong lòng cũng buông lỏng xuống, kéo cô ta ngồi ở trên giường trong phòng ngủ xong, mới vuốt ve tóc của cô ta nói: "Nhìn con một chút đi, mỗi ngày đều mặc như là đàn ông, con cũng phải sửa phong cách ăn mặc quần áo của con đi..."
Đỗ Phương Phương khẽ nhíu mày liễu: "Mẹ, con vốn xuất thân quân nhân..."
"Nhưng con cũng là một người phụ nữ mà." Đỗ phu nhân cười ôn nhu: "Nghe mẹ nói, đêm nay sửa soạn đẹp một chút, mặc mỏng một chút. Đàn ông thôi, còn không phải cần dụ dỗ lừa gạt ư? Con tỏ ra yếu thế, không phải vừa lúc cho họ bậc thang xuống sao?"
"Cho tới bây giờ con đều không cầu xin người khác." Đỗ Phương Phương vẫn là một bộ dáng không vui, Đỗ phu nhân thở dài; "Các con là vợ chồng, đóng cửa lại chính là người một nhà, mặt mũi hay không mặt mũi thì có quan trọng gì đâu?"
Đỗ Phương Phương lắc đầu: "Mẹ, chờ thêm một thời gian đi, bây giờ con vẫn không thay đổi được. Từ nhỏ đến lớn, con còn chưa từng bị ai đánh, không nghĩ tới lần đầu tiên chính là bị người đàn ông của mình đánh, nếu như là chuyện khác, liền có thể bỏ qua, con chỉ là không chịu nổi, không chịu nổi anh ta đánh con vì một người phụ nữ khác..."
"Con nói người phụ nữ kia là ai? Dĩ Kiệt thật có người ở bên ngoài?" Đỗ phu nhân thấy cô ta bỗng nhiên nói ra vẫn những lời nói cấm kỵ này, tâm trạng cũng lo lắng lên.
Đỗ Phương Phương thở dài: "Con không biết bây giờ bọn họ có liên lạc hay không? Người phụ nữ kia là một tình nhân lúc trước của anh ta, nghe nói theo anh ta bốn năm. Mẹ cũng biết, thân phận Dĩ Kiệt như vậy, có thể giữ cô ta bốn năm, nhất định không tầm thường... Về sau, con tìm tới cửa đuổi cô ta đi, Dĩ Kiệt cũng không nói gì..."
"Nếu là chuyện trước kia, vậy đừng nhắc lại một chữ nào nữa!" Đỗ phu nhân lập tức cắt ngang cô ta: "Ai lại không có quá khứ? Dĩ Kiệt đã nguyện ý vì con mà đuổi sạch sẽ phụ nữ bên cạnh, coi như là có tình, chỉ cần sau khi kết hôn, nó toàn tâm toàn ý, Phương Phương, con liền rộng lượng một chút, đừng bao giờ nhắc đến chuyện trước kia nữa. Con rộng lượng, Dĩ Kiệt ngược lại sẽ cho rằng ủy khuất con, càng sẽ tốt với con gấp bội!"
"Mẹ..." Đỗ Phương Phương nằm nghiêng ở trên giường, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, khóe mắt ẩn ẩn có nước mắt: "Con sợ... Mẹ... con chưa từng có sợ hãi như vậy, con vẫn luôn cảm thấy... Sẽ không đơn giản như thế... mẹ biết không, người phụ nữ kia, khoảng thời gian trước con còn ngẫu nhiên nhìn thấy một lần... Cô ta còn ở nơi này, cô ta ở trong này một ngày, con liền không thể an tâm một ngày... Mẹ... mẹ nói, con nên làm cái gì bây giờ... Nếu như cô ta chết rồi... Cô ta chết rồi, có phải Dĩ Kiệt liền chặt đứt nhớ thương... Liền an an ổn ổn sống với con không..."
"Phương Phương! Con nói bậy bạ gì đấy!" Đỗ phu nhân kinh hãi, Đỗ Phương Phương lại mở mắt ra nhìn ngoài cửa sổ, đáy mắt lộ ra mấy phần mê man rời rạc, nhưng lại có quyết tuyệt nói không nên lời. Đỗ phu nhân nhìn thấy liền kinh hãi, nắm lấy bả vai của cô ta dùng sức lay động: "Phương Phương, con tỉnh táo một chút, đó đều là chuyện đã qua, con ngàn vạn không nên vọng động, không nên chặt đứt đường lui, phá hủy chính mình..."