Chương 647:
Editor: May
Tương Tư khóc gật đầu, luống cuống tay chân lục tìm điện thoại di động. Lâm Ngữ Thiến giống như sợ choáng váng đứng ở một bên hồi lâu cũng không hé răng, bỗng nhiên như gặp quỷ chỉ vào Hà Dĩ Kiệt thét to: "Anh là Hà Dĩ Kiệt? Anh tên là Hà Dĩ Kiệt?"
Hà Dĩ Kiệt đau nhức, hoàn toàn không có tâm tư để ý tới cô ta. Lâm Ngữ Thiến lại hét lên một tiếng, mặt trắng như tờ giấy xoay người chạy rất nhanh...
Tương Tư khóc, toàn thân run rẩy gọi điện thoại, thấy hắn dựa vào ở trên cây bên cạnh nhắm hai mắt, trên trán đều là những giọt mồ hôi hột lớn như hạt đậu, cô đau lòng, nước mắt liền rơi xuống, cầm lấy cánh tay của hắn không dám buông. Hà Dĩ Kiệt khó chịu nói không ra lời, chỉ cảm thấy đứng cũng đứng không nổi, lúc ấy hắn cũng không biết là trúng ngọn gió nào, lúc sắp đi tới bên cạnh hai người, nhìn thấy động tác của Lâm Ngữ Thiến, hắn liền cảm giác không ổn, không có một chút suy nghĩ nào, liền tiến lên ôm lấy cô.
Mà lúc này, nhìn cô khóc thành bộ dáng chật vậy như vậy, hắn lại cảm giác mình lại giống như không hối hận chút nào.
Nhìn bộ dáng nước mắt lưng tròng của cô, lần này hoàn toàn có thể thu được tâm của cô đi, trong lòng Hà Dĩ Kiệt nghĩ như vậy, bàn tay liền nhẹ nhàng cầm tay cô: "Đừng khóc, tôi không đau..."
Tương Tư khóc gần như ngất xỉu, khóc thút thít khàn giọng nói: "Hà Dĩ Kiệt, anh đừng nói chuyện, một lát nữa xe sẽ tới thôi, anh sẽ không có việc gì..."
Hắn khó khăn mở mắt ra, cười với cô, "Tôi đương nhiên không có việc gì, bằng không, còn lại một mình cô lẻ loi thì làm sao bây giờ?"
Tương Tư sững sờ nhìn hắn, thậm chí quên mất khóc, cũng quên mất lau nước mắt lộn xộn trên ngực, thân hình hắn cao lớn vẫn đứng sừng sững không ngã như cũ, chỉ là lúc này, có lẽ là do đau đớn kia hóa giải uy nghiêm và cao không thể leo tới trong ngày thường của hắn, mặt mày hắn thoạt nhìn có mấy phần yếu ớt, lại rất ôn nhu, lúc nhìn cô, trong con ngươi kia giống như chỉ có cô.
Tương Tư không có nhận thấy được sự đắm chìm của mình, cô chỉ cầm thật chặt tay hắn, dán lên ngực, cúi đầu, nhẹ nhàng gọi một tiếng tên của hắn: "Hà Dĩ Kiệt..."
Hắn không có trả lời, Tương Tư ngẩng đầu nhìn hắn, hắn đã nhắm mắt lại, thân thể nặng nề như là núi nhỏ đè ép qua. Trong khoảng thời gian ngắn, cô bị dọa đến hồn phi phách tán, ôm chặt lấy hắn. Ngón tay chạm đến nơi vết thương trên lưng của hắn đột nhiên tê rần, có lẽ là a- xít sun-phu-rit lưu lại ăn mòn tới cô, nhưng cô không thèm để ý chút nào, chỉ ôm chặt lấy hắn không cho hắn ngã xuống mặt đất. Lần đầu tiên, lần đầu tiên, hắn như là một đứa nhỏ bất lực cần chỗ dựa, tựa ở trong ngực của cô, tan mất chút vỏ ngoài lãnh ngạnh xa cách, tan mất kiêu ngạo và tàn bạo đầy người, im lặng dựa vào cô.
Cô mềm lòng đến rối tinh rối mù, cúi đầu nhìn mặt của hắn, mặt mày giống như là điêu khắc ra, dáng dấp của hắn quả nhiên rất đẹp mắt. Tương Tư nâng khóe miệng lên, nhẹ nhàng hôn lên trên trán của hắn: "Không có chuyện gì, Hà Dĩ Kiệt, em sẽ vĩnh viễn ngoan ngoãn ở lại bên cạnh anh."
May là thương thế của hắn không đến khuôn mặt, không, dù mặt của hắn bị hủy, cô cũng sẽ không ghét bỏ hắn, dù phụ nữ toàn thế giới đều không yêu hắn nữa, nhưng vẫn sẽ có một mình cô mở lòng, yêu hắn.
*************************************************************************
Hắn trực tiếp bị đưa vào phòng giải phẫu tốt nhất, Tương Tư và Thẩm Bắc Thành, còn có Thanh Thu đều chờ ở trong hành lang. Thanh Thu hỏi cô xảy ra chuyện gì, cô cố kỵ Quý Quảng Nguyên, không muốn nói nhiều, chỉ tùy tiện nói quanh co mấy câu, Thanh Thu cũng không hề hỏi nhiều, ôm cô nhỏ giọng an ủi mấy câu: "Hà tiên sinh không có việc gì, yên tâm đi, bác sĩ ngoại khoa ở đây đều là số một, số hai toàn quốc..."
Nước mắt Tương Tư lại chậm rãi rơi xuống, cô lắc lắc đầu, nhẹ nhàng mở miệng: "Anh ấy nhất định rất đau..."
Thân thể đang tốt đẹp bị phỏng thành như vậy, dù người làm bằng sắt cũng chịu không nổi.
"Không có chuyện gì, may là em không bị thương... Ái chà, mấy ngón tay này của em làm sao thế?" Lúc này Thanh Thu mới phát hiện mấy ngón tay của Tương Tư đều bị phỏng rách da, sưng đỏ không chịu nổi, cô vội vàng kéo cô ấy đứng lên: "Nhanh đi băng bó một chút...
Mà lúc này cửa phòng giải phẫu được mở ra, Tương Tư lập tức tránh khỏi Thanh Thu chạy đến bên cạnh hắn: "Em không sao, mấy ngày nữa thì tốt rồi..."
Thanh Thu còn muốn nói gì nữa, Thẩm Bắc Thành lại lạnh nhạt ngăn cản cô "Em đừng quản, để cho cô ấy đi thăm Dĩ Kiệt đi."
Thanh Thu nhẹ nhàng rút tay ra, chỉ cảm thấy hai má có chút nóng, nhưng chờ lúc cô ngẩng đầu lên, Thẩm Bắc Thành đã xoay người sang chỗ khác, đi tới cửa sổ cuối hành lang, đốt một điếu thuốc hút.
Thanh Thu nhìn bóng lưng của hắn, trong tròng mắt sạch sẽ, mơ hồ có đau thương và lưu luyến.
Hà Dĩ Kiệt còn chưa có tỉnh lại, Tương Tư liền ghé vào bên giường hắn, mắt nhìn hắn không chớp, bởi vì sau lưng mang vết thương, hắn chỉ có thể nằm sấp ở chỗ này. Tương Tư nhìn thân thể hắn bị một tầng lại một tầng băng vải quấn lên, vành mắt không ngừng đỏ lên, bởi vì sau gáy cũng văng đến vài giọt, trên đầu cũng có vài vết thương nhỏ, chỉ là bị thương không nặng, vì dễ dàng cho xử lý vết thương, bác sĩ liền cạo sạch tóc của hắn, quấn băng vải lên. Tương Tư nhìn Hà Dĩ Kiệt ngày xưa luôn khí vũ hiên ngang, hiện tại biến thành như vậy, chỉ cảm thấy viền mắt chua xót, nhịn không được lại khóc lên.