Chương 641:
Editor: May
"Tương Tư..." Quý Quảng Nguyên bị ánh mắt này của cô dọa đến mặt mũi trắng bệch, hắn tiến lên một bước, nhẹ nhàng cầm vai của cô lay động: "Tương Tư, em làm sao vậy..."
"Quý Quảng Nguyên, anh mới vừa nói cái gì? Anh nói cha tôi là trừng phạt đúng tội sao?" Nước mắt của cô đảo quanh ở trong hốc mắt, nhưng lại cố chấp mở to hai mắt, nhìn người đàn ông trước mặt này: "Cha tôi làm chính trị vài chục năm, chưa từng có nhận qua một phân tiền của người khác. Đúng, có đôi khi tôi tiêu tiền như nước, thế nhưng đó đều là tiền sạch sẽ cha tôi kiếm được, không có một phần tiền tham ô hay nhận hối lộ! Mấy năm trước trong bụng mẹ tôi sinh ra một khối u, hơn mười vạn phí chữa bệnh, đều là cha tôi tìm nhà các người mượn, ông ấy giúp đỡ một trăm trẻ em thất học ở Cam Túc, ông ấy mang tất rách, mẹ tôi phải vá lại cho ông ấy, nhà các người mua biệt thự xe sang, nhà của chúng tôi ở trong ngôi nhà thuộc đại viện thị ủy, mấy chục năm đều chưa từng chuyển đi. Cha tôi bởi vì không muốn nhận hối lộ, không muốn giúp người làm việc, đắc tội bao nhiêu người? Bây giờ rốt cuộc bọn họ thay đổi phương pháp gán tội danh tham ô nhận hối lộ, vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp cho ông ấy, người khác tin, anh cũng tin ư?"
Những câu truy hỏi của Tương Tư khiến ánh mắt Quý Quảng Nguyên né tránh, không dám nhìn cô, ngơ ngẩn lui về phía sau: "Tương Tư... anh nghe cha anh nói... Chuyện bác Văn là thật... em suy nghĩ một chút, nếu thực sự là oan uổng ... Vì sao cấp trên không một ai nói chuyện thay cha em..."
"Tôi mặc kệ những thứ này!" Tương Tư lập tức đẩy hắn ra, lên tiếng rống to hơn, đôi mắt cô đỏ lên, như là một con dã thú bị vây khốn sắp sửa phát cuồng: "Cha tôi - ông ấy là người tốt, là quan tốt! Tôi mặc kệ những cấp trên kia nói như thế nào, tôi mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, ở trong lòng tôi, ông ấy chính là người cha tốt nhất, ông ấy thật sự trong sạch! Tôi mặc kệ mười năm, hai mươi năm, hay là cả đời, tôi đều muốn rửa thoát oan khuất cho ông ấy, nếu như tôi làm không được, cha tôi sẽ chết không nhắm mắt!"
Nước mắt Tương Tư rơi như mưa, cô không muốn nhìn thấy người đàn ông trước mặt này nữa, trên đời này ai cũng có thể nói xấu cha của cô, nhưng cô chính là không muốn nhìn thấy Quý Quảng Nguyên nói như vậy, nhà hai người bọn họ làm bạn vài chục năm, cha nhìn hắn lớn lên từ nhỏ, đến bây giờ liền rơi vào một kết quả như vậy?
"Tương Tư..."
Quý Quảng Nguyên muốn đuổi theo, Tương Tư bỗng nhiên quay đầu lại chỉ hắn, đáy mắt cô là một mảnh đỏ đậm, giọng nói khàn khàn và băng lãnh: "Quý Quảng Nguyên, tôi xem như đã thấy rõ ràng, anh không phải người, anh chính là một súc sinh lòng lang dạ sói! Mắt cha tôi bị mù, mắt bị mù mới có thể cùng nhà các người..."
Giọng nói Tương Tư lập tức nghẹn lại, chốc lát sau, cô bình tĩnh trở lại, quật cường cười khẽ: "Nghe nói cha tôi vừa mất đi, bác Quý liền lên chức đúng không, hiện tại làm chức còn lớn hơn cha tôi năm đó. Quý Quảng Nguyên, chúc mừng anh, bác Quý tiền đồ vô lượng, thẳng lên mây xanh, Quý thiếu gia cũng gà chó lên trời, trên vạn người, Văn Tương Tư tôi là một kẻ bình dân, không, còn không thể gọi là một kẻ bình dân, Văn Tương Tư tôi là con gái của một tham quan, một người bị tình nghi là kẻ giết người, từng ngồi tù, sao xứng đôi với Quý thiếu gia có gia thế cao quý như thế? Ngài vẫn là đi tìm Lâm tiểu thư của ngài đi, các người môn đăng hộ đối, xứng đến không thể xứng hơn!"
Tương Tư nói xong, cười lạnh một tiếng, không bao giờ liếc hắn một cái nữa, đi nhanh ra ngoài...
Quý Quảng Nguyên đứng ở nơi đó, hai chân hình như nặng nghìn cân, hắn không chuyển nổi bước chân đuổi theo cô, hắn cũng không biết nên lại đuổi theo cô như thế nào, thế nhưng có một câu nói, hắn nhất định nghĩ muốn nói cho cô biết, cô không thể ở cùng một chỗ với Hà Dĩ Kiệt, dù như thế nào, cũng không thể cùng một chỗ với Hà Dĩ Kiệt...
"Tương Tư, người đàn ông ngày đó, có phải tên là Hà Dĩ Kiệt không?" Quý Quảng Nguyên đã tỉnh hồn lại, vội vàng đuổi theo ra. Tương Tư đã đi ra khỏi trường học, thong thả đi về trước ở trong gió tuyết, Quý Quảng Nguyên ngăn cản đường của cô, cô không có tâm tư để ý đến hắn nữa, xoay mặt thay đổi phương hướng tiếp tục đi...
"Tương Tư, nếu như anh ta thật sự là Hà Dĩ Kiệt, như vậy em ngàn vạn không nên ở cùng một chỗ với anh ta nữa, anh ta không phải người tốt! Anh ta sẽ hại chết em!"
Tương Tư giống như không có nghe được, cúi đầu, khép chặt áo lông, khó khăn đi từng bước một về phía trước.
Anh ta không phải người tốt? Như vậy Quý Quảng Nguyên anh thì sao? Nhà họ Quý e sợ rước họa vào thân tránh không kịp thì sao? Trên đời này còn có người tốt ư?
Tương Tư cười thống khổ, toàn thân cô đông lạnh cứng ngắc, không biết nên đi đâu. Cha, nếu như cha còn sống thì thật tốt biết bao? Cha chết rồi, người khác còn không buông tha cho cha, cha chết còn đeo một thân tội danh, cha bảo Tư Tư phải làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!
Cô mờ mịt bước đi, đi thẳng đến khi trời tối, quần áo trên người đều lộn xộn ướt đẫm do bão tuyết, cô mới đi đến được nghĩa trang an táng cha mẹ.
Cô nhìn bia mộ, dùng tay gạt đi từng chút tuyết đọng. Cô mặc kệ trên đời này ai là người tốt ai là người xấu, cô cũng không quản rốt cuộc Hà Dĩ Kiệt là ai, cô chỉ biết là, nếu như không phải hắn, bây giờ cha mẹ cô còn chưa xuống mồ an táng được, cả đời cô đều nhớ kỹ ân tình của hắn, mặc kệ hắn đối với cô như thế nào, cô cũng cảm thấy hắn chính là người tốt từ trong xương.
Tương Tư quỳ gối trước mộ, có một bụng ủy khuất, không biết nên bắt đầu nói từ đâu. Cô nói liên miên cằn nhằn, nói chuyện hồi bé, nói chuyện với Quý Quảng Nguyên, nói chuyện sau khi cha chết mẹ tan vỡ tuyệt vọng, nói chuyện bác Phúc vì không để cho người khác tổn thương cô, bị cắt đứt chân ném ở bên đường không ai quản, nói chuyện cô như điên rồi xách dao muốn đi chém người, nói chuyện cô ngồi ở trong tù bị người ẩu đả, bị người khi dễ, bị người đoạt đi cơm nước, chuyện bị người đặt ở bồn cầu tưới nước đá ướt đẫm trong nhà vệ sinh, nói chuyện thiếu chút nữa liền bệnh chết ở trong tù không ra được nữa, nói chuyện chú thiện lương bị thím quở trách, khóc nhìn cô rời đi với Hà Dĩ Kiệt, nói chuyện Hà Dĩ Kiệt giúp cô giải quyết tất cả, khiến cô còn có thể tiếp tục đi học...