Chương 611:
Editor: May
Nghĩ tới đây, cuối cùng cúi đầu thở dài, nhẹ vỗ một cái ở trên vai cậu ta, chậm rãi mở miệng: "Chúng ta làm anh em nhiều năm như vậy, từ trước đến nay chỉ có tôi và Bắc Thành làm phiền cậu, cậu chưa bao giờ cần tôi giúp một tay. Cho tới bây giờ tôi cũng không biết rốt cuộc cậu xảy ra chuyện gì, khiến cậu đột nhiên quyết định kết hôn với thiên kim nhà họ Đỗ, nhưng tôi biết nhất định là phiền toái rất lớn, khiến cậu cũng không biết phải làm sao, chỉ có dùng biện pháp như thế. Nhưng mà Dĩ Kiệt, trong đời người, những thứ muốn theo đuổi rất nhiều, quyền lực địa vị xác thực mê người, thế nhưng cô đơn và thống khổ ở phía sau đó, cũng sẽ như bóng với hình. Cậu xem tôi bây giờ đi, không còn là nhị thiếu rung trời chuyển đất như lúc trước, cũng không còn là phú hào ra vào ở trong vòng thượng lưu, nhưng tôi có một người vợ yêu tôi, mà tôi cũng yêu cô ấy rất sâu đậm, có một con gái bảo bối đáng yêu. Tôi về đến nhà, có người đang chờ tôi, tôi có một nơi dừng lại khi mệt mỏi, tôi cảm thấy rất hạnh phúc, đó mới chính là hạnh phúc chân chính."
Hà Dĩ Kiệt cúi đầu, vẫn luôn trầm mặc, thẳng đến cuối cùng, anh bỗng nhiên ngẩng đầu lên, một đôi mắt luôn luôn sắc bén và thâm trầm bỗng nhiên mê man, mà lúc này, hoàng hôn âm trầm, trong phòng làm việc không có mở đèn, thấy không rõ lắm thần tình trên mặt anh, nhưng mơ hồ làm cho người ta cảm thấy thương cảm.
Mạnh Thiệu Đình thấy cậu ta như vậy, trong lòng biết cậu ta nhất định cũng hối hận tự trách, nhưng anh cũng biết, ở trong vòng chính trị này sẽ có bao nhiêu bất đắc dĩ. Anh không thể ép buộc cậu ta tiếp thu nhân sinh quan của anh, dù sao mỗi người đều có xương sườn mềm của mình, cũng có điểm mấu chốt không thể vượt qua của mình, có lẽ Hà Dĩ Kiệt, cậu ta đang giẫm lên tuyệt cảnh giống như đi bên vách núi.
Tiểu Khả đang ôm trong lòng bỗng nhiên bi ba bi bô hai tiếng, cái miệng nhỏ nhắn không có răng nhìn cha cười toe toét, Mạnh Thiệu Đình nhìn thấy liền yêu thương, cúi đầu hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, bé liền cười ra tiếng, mắt to cong thành hình trăng non, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn như là nụ hoa đào tháng ba cuối xuân, làm cho người ta không dám há mồm thở dốc với bé.
Tầm mắt Hà Dĩ Kiệt bị bé hấp dẫn, ánh mắt rơi vào trên người Tiểu Khả trong lòng Mạnh Thiệu Đình. Một đứa bé nho nhỏ như vậy, là máu thịt kết tinh giữa bọn họ. Anh hoảng hốt nhớ tới, trước đây Tương Tư cũng nói với anh, 'em cũng muốn sinh một đứa con gái cho anh...'
"Dáng dáp bé thật là đẹp mắt." Hà Dĩ Kiệt vươn tay, xoa nhẹ lên mặt Tiểu Khả. Anh rất cẩn thận, sợ lực đạo của mình quá lớn sẽ làm đau bé , anh cũng từng biểu lộ ra ôn nhu như vậy với Tương Tư.
"Đúng vậy, ai thấy nó cũng nói dáng dấp nó xinh đẹp, chỉ có Tĩnh Tri rất lo lắng." Nói đến con gái, Mạnh Thiệu Đình liền vui vẻ, đến mi tâm cũng giãn ra.
"Vì sao? Đẹp không tốt ư?" Hà Dĩ Kiệt không hiểu, nhíu mày hỏi.
Mạnh Thiệu Đình đùa giỡn con gái, đầu cũng không nâng đáp: "Tĩnh Tri nói, dáng dấp con gái quá xinh đẹp, không biết là phúc khí hay là tai họa. Mặc dù tôi cũng có lo lắng này, nhưng tôi nghĩ, tôi thân là cha của con bé, nếu như ngay cả con bé cũng không thể chăm sóc tốt, vậy tôi sẽ không xứng làm cha của nó rồi. Nói chung, tôi sống một ngày, tất nhiên là muốn che chở con bé một ngày."
Hà Dĩ Kiệt nhẹ nhàng gật đầu, bên môi lại bỗng nhiên có ý cười nhợt nhạt: "Tương Tư cũng đã nói, sinh một đứa con gái cho tôi, nói là con gái ngoan ngoãn nhất, nuôi con trai đều là nuôi sói mắt trắng, cưới con dâu liền quên mất mẹ, chỉ có con gái mới là áo bông nhỏ tri kỷ, có thể ở bên cạnh chúng tôi cả đời..."
Mạnh Thiệu Đình xoay mặt, liền nhìn thấy nửa bên mặt Hà Dĩ Kiệt hướng về phía cửa sổ, giữa khuôn mặt cậu ta có ôn nhu nhàn nhạt. Lúc nói đến tên Tương Tư, giọng nói càng ôn nhu dịu dàng, chỉ là chính cậu ta cũng hoàn toàn không biết thay đổi lúc này của cậu ta mà thôi.
Có lẽ, cho tới bây giờ Hà Dĩ Kiệt cũng không biết cậu ta yêu Tương Tư, đã yêu tới trình độ như vậy. Có lẽ, cậu ta rất nhanh sẽ hối hận, nhưng vậy thì như thế nào, thương tổn cũng đã tạo thành, trên đời này truyện cổ tích gương vỡ lại lành sẽ có được mấy lần?
"Dĩ Kiệt, cậu suy nghĩ một chút, nhưng bây giờ việc cấp bách là phải tìm được Tương Tư. Tôi và Tĩnh Tri, còn có Thanh Thu đều muốn đi, không nhìn thấy Tương Tư sống tốt, Tĩnh Tri nhất định không yên lòng."
Hà Dĩ Kiệt vừa nghĩ đến căn nhà vắng vẻ kia, trong lòng liền cảm thấy thống khổ khó nhịn, nhưng lúc này anh cũng không muốn biểu lộ quá nhiều. Cô đi, chưa hẳn không phải là một chuyện tốt, ở lại, thống khổ mới là không có tận cùng.
"Cám ơn cậu, Thiệu Đình." Anh muốn nói, tìm được Tương Tư nói cho tôi biết một tiếng, nhưng cuối cùng vẫn sửa miệng lại, xoay người về phía cửa sổ, giọng nói của anh xa xôi như cách một thời không.
"Tìm được cô ấy, có thể mang cô ấy đi liền mang cô ấy ra nước ngoài đi, đừng nói cho tôi biêt tung tích của cô ấy."
Bởi vì trong lòng anh còn tồn tại một tia hy vọng cuối cùng, hy vọng trong lòng cô không thất vọng với anh quá sâu, hy vọng cuối cùng cô vẫn sẽ cho bọn họ một đường lui.
Mạnh Thiệu Đình nhìn cậu ta, cũng có chút kinh ngạc. Lúc trước, thời gian anh và Tĩnh Tri quyết tuyệt nhất, anh cũng không có lòng dạ ác độc như vậy, rốt cuộc Hà Dĩ Kiệt cậu ta có vài phần tình cảm với Tương Tư không?
"Được." Trong lòng mơ hồ có chút không đáng cho Tương Tư, nhưng cuối cùng vẫn không nhiều lời, thậm chí còn may mắn, Thanh Thu và Tĩnh Tri đều ra ngoài, bằng không, không chừng sẽ bị tức chết.
"Tôi đi đây." Mạnh Thiệu Đình thay đổi tư thế ôm Tiểu Khả, dựng thẳng con bé lên. Con nhóc này đặc biệt thích người khác ôm bé như vậy, cái miệng nhỏ nhắn cười toe toét liên tiếp gọi a a, nước bọt chảy xuống, Mạnh Thiệu Đình cũng không ngại, cúi đầu hôn bé, bé càng vui vẻ, nước bọt đều dính lên mặt Mạnh Thiệu Đình, trực tiếp ồn ào kêu to. Mạnh Thiệu Đình vừa nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Tiểu Khả, liền cảm thấy tất cả không vui ở trong lòng đều biến mất sạch sẽ, cũng không thèm nhiều lời với Hà Dĩ Kiệt nữa, liền ôm con gái đi ra khỏi phòng làm việc của Hà Dĩ Kiệt.