Chương 591:
Editor: May
Động tác trên tay anh không ngừng, thân thể ngược lại càng dán chặt hơn. Cơ thể rắn chắc cứng rắn như đá đè ép lên lưng của cô, mà đá này lại nóng hổi, nóng giống như khiến hô hấp của cô đều phải sôi trào...
Sắc trời đã sáng choang, ánh mặt trời mờ mờ xuyên tới từ rèm cửa sổ nhung Chương Châu, như là gắn viền lá sen màu vàng tơ lên rèm cửa sổ màu xanh đậm.
Ánh mắt của cô liền hơi híp lại, trong nháy mắt đó, giống như xuyên không về mười năm trước, về tới lúc vừa mới gả cho anh...
Cùng là rèm cửa sổ lớn và xinh đẹp tung bay, cùng màu sắc rèm cửa sổ, cùng là ánh mặt trời ấm áp, chỉ là khi đó, cô giống như đang đau khổ giãy dụa ở trong hầm băng lạnh lẽo, mà giờ khắc này, cô có người đàn ông mình yêu mến nhất ở ngay bên cạnh...
Cả đời này, trải qua như vậy, xem như là được một vòng tròn thỏa mãn.
Cô hít sâu một hơi, tay hơi giơ lên phủ trên bàn tay của anh. Bàn tay lớn và ấm áp của anh hơi chậm lại, rồi lật lại nắm lấy tay của cô. Môi của anh đặt ở trong hõm vai của cô, hai tay lưu luyến ôm cô. Trong khoảng thời gian ngắn, lại không tiếp tục động tác, chỉ là ôm chặt như vậy...
Chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng quấn quanh ở bên tai, đuổi theo lúc nhanh lúc chậm. Đến cuối cùng chồng lên nhau, tạo ra giai điệu động lòng người nhất.
Hồi lâu sau, Tĩnh Tri cảm thấy mặt thoáng không còn quá nóng, mà tim đập cũng không nổi trống giống như vừa rồi nữa, cô mới nhẹ nhàng lấy cùi chỏ đụng đụng anh, cúi đầu nói: "Này, ngủ rồi ư?"
Tại sao có thể không đau lòng cho anh chứ? Tới nay đã lâu như vậy rồi, anh đều "Thủ thân như ngọc", đặc biệt hơn một tháng ở Tĩnh Viên này, mỗi ngày bọn họ đều ở cùng một chỗ, cô không phải là không biết khổ cực của anh.
Mạnh Thiệu Đình hơi động một chút, lại nắm cánh tay thật chặt, sau lưng nhạy cảm cảm giác được một chút khác thường. Mặt Tĩnh Tri liền hơi đỏ lên, giọng nói như muỗi kêu: "Em có thể ..."
Tay dán ở trên lưng cô hơi cứng đờ, chợt hiểu ý tứ trong lời nói của cô, Mạnh Thiệu Đình xoay người đè lên. Hai tròng mắt hẹp dài đen nhánh đối diện con ngươi giống như thu thủy của cô, cô run lông mi không dám nhìn anh, ánh mắt tránh trái tránh phải lại chứa e thẹn xinh đẹp. Tâm anh ngọt giống như uống mật, nắm cằm của cô, bắt buộc cô nhìn anh, khàn giọng hỏi: "Nói cái gì? Lặp lại lần nữa?"
Tĩnh Tri xoay vặn người, thần sắc trên mặt xấu hổ không thôi. Ngay khi anh cho rằng cô không chịu nói, muốn thả tay ra, cô bỗng nhiên nhẹ nhàng ôm lấy hông của anh, nhắm mắt lại ngượng ngùng mở miệng: "Sắp hai tháng, hẳn là có thể..."
Máu trong huyết quản giống như bỗng nhiên bị đun nóng tới một nhiệt độ đáng sợ, anh chỉ cảm thấy trong đầu vang lên ong một tiếng, trong cổ họng không kiềm chế được truyền đến cảm giác khô cạn, khó khăn nuốt một ngụm nước bọt. Anh cúi đầu, mắt gần như là dán gần đến mắt của cô nói nhỏ: "Có thể cái gì? Hửm? Tĩnh Tri... Tĩnh Tri..."
Giọng nói của anh giống như một cổ mị hoặc không thể dùng lời nói để diễn tả được, dụ dỗ cả người cô đều bị đốt hồng giống như bị anh lây bệnh. Cô không dám trả lời anh, lúc này ánh mắt anh quá dọa người, giống như cô là thức ăn mỹ vị ngon miệng, mà anh là một người lữ hành đói khát lặn lội đường xa. Cô thật sợ anh sẽ ăn cô đến không còn vụn xương. Dù sao ở trên giường, anh đều không biết thỏa mãn là gì, cô ngược lại hiểu rất rõ.
Do dự như vậy chỉ chốc lát, cô bỗng nhiên tìm được một cái tay khác của anh, nhẹ nhàng nắm chặt đặt ở trên bụng còn chưa hoàn toàn hồi phục của mình.
"Thiệu Đình... Nếu như sau này em không có cách nào khôi phục lại bộ dáng trước khi sinh, trên bụng vẫn có nếp nhăn khi mang thai, làn da cũng chảy xệ, thắt lưng cũng biến thành to hơn rất nhiều, trên mặt cũng có một chút tàn nhang, anh còn có thể muốn em không?"
Lòng bàn tay của anh dán ở trên bụng của cô. Đúng, ở đây là xúc cảm không trơn bóng mềm mại giống như năm đó, mà lại có nhiều co giãn. Cô cũng sẽ già, cũng sẽ sinh ra nếp nhăn, cũng có một ngày, làn da của cô cũng sẽ chảy xệ xuống, hiện đầy khe rãnh trên làn da đã từng trơn bóng, thế nhưng vậy thì sao? Nếu anh yêu chỉ là túi da của cô, như vậy trên đời này, không biết có bao nhiêu người kiều diễm để lựa chọn, anh có để ý sao? Là sẽ để ý, nhưng càng để ý, là người nằm bên cạnh là ai, người nghĩ tới trong lòng, là ai.
"Anh sẽ để ý, anh sẽ nghĩ biện pháp giữ thời gian của em lại, để em chậm rãi ưu nhã già đi, nhưng thích sẽ không thay đổi, yêu cũng sẽ không thay đổi, không liên quan đến tướng mạo và tuổi tác của em. Giống như anh hỏi em, nếu như lần đó anh xảy ra tai nạn xe cộ, chân bị cắt đứt, hoặc là anh già, răng đều rụng hết, không ngừng chảy nước miếng, em sẽ có thể vẫn muốn anh đúng không? Đáp án của em, chính là đáp án của anh."
"Thật vậy sao?" Tuy Tĩnh Tri biết cô luôn rất cố tình gây sự hỏi một ít vấn đề không thể tưởng tượng, nhưng đáp án của anh vẫn luôn khiến cô an lòng.