Chương 588:
Editor: May
Tĩnh Tri nhìn thấy liền trợn mắt há mồm, kỹ thuật diễn của người phụ nữ này thật là cao!
"Chị Thanh Thu! Chị Thanh Thu, em còn tưởng rằng chị không bao giờ chịu trở về nữa. Mỗi ngày em đều thật lo lắng cho chị, thật hối hận không có chính miệng nói với chị một tiếng xin lỗi... Chị Thanh Thu, chị không nên giận em và Bắc Thành nữa được không? Em và anh ấy là thật tâm yêu nhau, tụi em không có cách nào, thật không có biện pháp. Em không phải cố ý, Bắc Thành cũng không phải cố ý, chỉ là chuyện tình cảm, ai cũng không có biện pháp miễn cưỡng. Chị Thanh Thu..."
Sở Lạc Tương khóc như lê hoa đái lệ, nhào vào trong lòng Thanh Thu, toàn thân trực tiếp run rẩy. Tĩnh Tri nhìn thấy liền chán ghét đến cực điểm, lời này vừa nghe thì không có gì, lần nữa suy nghĩ tinh tế, liền nhìn ra tâm tư của người phụ nữ độc ác này. Từng câu từng chữ không khỏi là đang đâm tim của Thanh Thu ư? Nếu Thanh Thu còn yêu Thẩm Bắc Thành, lúc này tất nhiên tan vỡ chịu không nổi, nhưng may là Thanh Thu hẳn là đã hoàn toàn buông tha ...
Quả nhiên, Sở Lạc Tương bên này khóc không thành tiếng, nhưng từ đầu chí cuối, Thanh Thu lại đồ sộ như núi không nhúc nhích, khóe môi mỉm cười, sắc mặt yên lặng.
Mi tâm Thẩm Bắc Thành liền nhíu lại từng chút một, ngón tay giấu ở dưới ống tay áo đã khẩn trương siết chặt rồi lại buông ra, thẳng đến cuối cùng, sắc mặt của anh đã âm trầm giống như nhỏ ra nước, không còn có trấn định của ngày xưa.
Người phụ nữ kia, người phụ nữ gọi là Triển Thanh Thu kia, người phụ nữ nhẫn tâm không chút do dự rời khỏi anh, vừa đi chính là tròn một năm rưỡi. Cô dựa vào cái gì còn có thể trấn định tự nhiên như vậy? Cô dựa vào cái gì liền không liếc mắt nhìn anh một cái? Cô dựa vào cái gì không kích động giống như anh, không bất an giống như anh, không giống như anh vậy, từ một khắc nghe được tin cô trở về, liền mất đi tất cả bình tĩnh?
Mà hành động lần này của Sở Lạc Tương lại càng làm cho anh nhíu mày. Lời này của cô ta có ý gì? Anh thật tình yêu nhau với cô ta từ lúc nào?
Nhưng cuối cùng là quan hệ cùng nhau lớn lên từ nhỏ, khiến anh không thể nào có biện pháp hung hăng quyết tâm đến trực tiếp vạch trần cô ta.
"Sở tiểu thư, cô lầm rồi?" Thanh Thu nghe cô ta khóc cũng sắp nên kết thúc, liền chậm rãi mở miệng, đồng thời nhẹ chân nhẹ tay đẩy cô ta ra. Cô hơi cúi đầu, mỉm cười nhìn Lạc Tương khóc hoa dung thất sắc: "Các người nam chưa cưới, nữ chưa gả, thật tình yêu nhau muốn ở cùng một chỗ với nhau, vậy thì có gì sai chứ? Sở tiểu thư, cô không nên xin lỗi tôi."
Lạc Tương hiển nhiên bị phản ứng của cô làm kinh hãi ngây dại, một lúc lâu sau mới có chút không dám tin tưởng lắp bắp mở miệng: "Thanh Thu... chị Thanh Thu, chị, chị thật nghĩ như vậy?"
"Đương nhiên." Thanh Thu dần dần thu liễm ý cười, ngữ khí hơi mang theo một chút kiên định: "Sau này Sở tiểu thư vẫn là không nên như vậy, tôi và Thẩm tiên sinh đã sớm không có bất kỳ liên quan gì, cô nói như vậy, để cho người khác hiểu lầm cái gì sẽ không tốt đâu. Được rồi, tôi phải đi, gặp lại Sở tiểu thư sau."
Thanh Thu nói xong, cũng không để ý tới Lạc Tương trợn mắt há mồm, chỉ là xoay mặt mỉm cười nhìn Tĩnh Tri, giống như là không có chuyện gì phát sinh, nhàn nhạt nói mấy câu với cô, lại cúi đầu hôn Tiểu Khả ngủ say, hẹn hôm khác đi đến chỗ của cô uống trà, rồi nói tạm biệt với Mạnh Thiệu Đình, liền xoay người thành thật đi tới bên cạnh xe của mình, mở cửa xe, lên xe, khởi động máy, rời đi.
Thẩm Bắc Thành nhìn xe thể thao nghênh ngang rời đi từ trước mặt mình, một đôi tròng mắt của anh gần như phun ra lửa. Từ đầu chí cuối, cô không liếc mắt nhìn anh một cái, không có liếc mắt một cái!
Triển Thanh Thu, thoạt nhìn rời khỏi tôi, cô thật giống như trôi qua xuôi gió xuôi nước rất đắc ý. Tốt, vậy nhìn xem hai chúng ta, rốt cuộc là ai cười đến cuối cùng!
Lạc Tương đứng ở một bên, khuôn mặt Thẩm Bắc Thành thay đổi thần sắc liên tục đều rơi vào trong mắt cô ta, một đôi tay nhỏ bé trắng nõn dán ở dưới áo khoác ngoài nhẹ nhàng nắm chặt. Cô ta không buông tay, tuyệt đối sẽ không buông tay. Nếu lúc trước cô ta có thể làm cho Thẩm Bắc Thành vì cô ta mà ly hôn với Triển Thanh Thu, như vậy hiện tại, cô ta cũng có thể làm cho Thẩm Bắc Thành lại lần nữa vì cô ta mà hung hăng thương tổn Triển Thanh Thu! Tốt nhất là bức Triển Thanh Thu ra đi, ép buộc đi rất xa, vĩnh viễn đều không trở lại!
Bọn họ là thanh mai trúc mã, dựa vào cái gì nửa đường xuất hiện ra một Trình Giảo Kim, hại cô ta mất đi người đàn ông mình yêu mến? Muốn cô ta cam tâm như thế nào đây? Huống chi, cả nhà Triển Thanh Thu kia đã sớm sa sút, tuy nói chị ta là gả cho Bắc Thành, kì thực chỉ là biến tướng bán cho nhà họ Thẩm!
Chỉ bằng chị ta, cũng xứng sao?
Biểu tình trên mặt Lạc Tương không tự chủ có chút dữ tợn, Tĩnh Tri lại đúng lúc nhìn thấy, không khỏi chán ghét, cũng giận lây Thẩm Bắc Thành mấy phần. Người đàn ông này thoạt nhìn khôn khéo như vậy, sao lại coi trọng một phụ nữ như thế chứ? Thủ đoạn của cô ta lại cực kỳ rõ ràng, chẳng lẽ Thẩm Bắc Thành còn tưởng rằng cô ta là thỏ trắng nhỏ đơn thuần?